Nụ Cười Trên Môi

Chương 7



8.

Khi tiệc tàn, cha tôi, em gái và mẹ kế, mặt ai cũng mếu xệch.

Duy chỉ có Phó Lễ vẫn đưa mắt dõi theo tôi.

Dõi theo một Tiếu Tiếu điên cuồng, nhảy múa thoả thích, uống nước ép nho, tán gẫu với tất cả mọi người.

Dõi theo một Tiếu Tiếu chiếm trọn spotlight của toàn bộ sảnh tiệc, toả sáng như một nữ hoàng.

Sau bữa tiệc, anh ta đi về phía tôi trước khi em gái kịp đuổi theo: “Liệu anh có vinh hạnh được đưa em về nhà không?”

Tôi mỉm cười, gật đầu trong ánh mắt ai oán của em gái: “Vâng.”

Gió đêm mát lạnh mơn trớn đuôi tóc của tôi, tôi đăm chiêu nhìn Phó Lễ. Anh ta mở cửa xe, mời tôi ngồi lên. Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Phó Lễ cũng từng mở cửa xe cho tôi. Nhưng sau này, anh ta không bao giờ sánh vai bên tôi nữa. Anh ta luôn cất bước đi trước, còn tôi lon ton chạy theo sau. Cửa xe cũng không bao giờ được mở ra nữa.

Tôi lên xe, vẫy tay với em gái ở đằng sau: “Về nhà sớm nhé, cẩn thận kẻo bị cảm, dù sao bụng mày cũng bự hơn bụng chị đấy~”

Phó Lễ chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Xe chạy được vài cây số, anh ta lại quay sang: “Anh nhớ em từng dựa dẫm vào anh rất nhiều.”

Ừ.

Trước kia, tôi là một tiểu thư nhà giàu chính hiệu. Tôi từng vụng về học cách làm cơm hộp bento trên mạng, rồi đến tận công ty Phó Lễ chỉ để đưa cho anh ta “cơm hộp tình yêu”. Đáp lại tôi là bộ mặt lạnh lùng của anh ta và một câu nói: “Anh không muốn nhìn thấy em ở công ty, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc!”

Nhưng sau đó, khi đếm lại từng ngày, tôi mới phát hiện ra, em gái cũng “tình cờ” mang thai vào thời điểm đó. Tối nào cô ta cũng ru rú ở nhà, vậy cô ta có thai vào lúc nào?

Tôi liếc nhìn sườn mặt Phó Lễ. Vẫn sắc sảo, lạnh lùng hệt như lúc anh ta từ chối tôi. Ngoài mặt thì xua đuổi tôi, thực tế lại thậm thụt chim chuột với chính em gái tôi ngay tại công ty.

Tôi mím môi: “Trước đây, quả thực em không có chính kiến, nhưng sau này, có người đã dạy em phải biết sống tự lập, tự chủ.”

Khi nhắc tới người ấy, tôi nở một nụ cười đầy ngọt ngào.

Nụ cười này dường như đã làm tổn thương Phó Lễ, anh ta đạp phanh dừng lại, nhìn tôi trong đêm tối: “Gã đó không phải là tộ.i ph.ạm sao? Tại sao khi nhắc đến hắn, em lại vui vẻ như thế?”

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, anh ta thở dài: “Em muốn chọc anh ghen sao? Nếu vậy thì em thành công rồi-”

“Không phải!” Tôi ngắt lời anh ta. Tôi càng cười tươi hơn: “Anh ấy là người tốt nhất, tốt nhất trên đời! Hạng người như anh còn lâu mới hiểu được!”

Tôi thấy bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe, đôi mắt rạng rỡ sáng ngời, đôi môi đỏ mọng mấp máy, những lời ngọt ngào thốt ra lại hoá con d.a.o đ.â.m thật mạnh vào tim Phó Lễ: “Em yêu anh ấy. Yêu say đắm, yêu rất nhiều.”

Bầu không khí im lặng ch.ế.t chóc bao trùm trong xe, có lẽ ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một. Ánh mắt Phó Lễ hiện lên sự đau đớn khôn xiết: “Tiếu Tiếu, đừng nói vậy, anh van em.”

Anh ta day day thái dương: “Anh nghe nói có một hội chứng tên là Stockholm, con tin lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm với kẻ b.ắ.t có.c, đây là một dạng tâm lý không ổn định! Tiếu Tiếu, để anh dẫn em đi khám…”

Anh ta tựa như bị dồn vào đường cùng, liên tục kiếm cớ chứng minh rằng tôi căn bản không hề yêu Lục Triển, chẳng qua tôi chỉ mắc bệnh mà thôi. Tôi vẫn cười, nhìn đôi môi mấp máy và cả yết hầu đang trượt lên trượt xuống của anh ta, chẳng bác bỏ, cũng chẳng tán thành.

Bởi lẽ, tôi nhận thức rõ, kẻ thực sự mắc bệnh, chính là kẻ đã ngoại tình với em vợ, lại tự tay đẩy vợ sắp cưới tới trước họ.ng sú.ng đen ngòm.

Kẻ thực sự mắc bệnh, chính là kẻ từng san đắng sẻ cay với vợ, nhưng đến khi nếm được ngọt bùi, lại dẫn con gái ngoài giá thú về nhà, khiến vợ uất ức mà qua đời. Thậm chí, ông ta còn ng.ượ.c đ.ãi đứa con mà người vợ ấy bỏ lại trên cõi đời này.

Kẻ thực sự mắc bệnh, chính là kẻ không thoả mãn mà muốn tranh giành tình yêu thương của cha với con gái của vợ trước.

Chẳng phải tôi, cũng chẳng phải Lục Triển, chính những kẻ đó mới là người mắc bệnh. Nhưng tôi cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng xem họ diễn xuất. Khi màn kịch này sắp khép lại, tôi sẽ khiến tất cả những kẻ bệnh hoạn này phải chịu cái kết bi thảm.

Phó Lễ vẫn gặng hỏi: “Có phải hắn ép em mang thai đúng không? Tiếu Tiếu, anh không quan tâm chuyện này, nhưng anh vẫn luôn dằn vặt, nếu lúc đó anh không bỏ em lại…”

Tôi không buồn đốp chát với anh ta nữa. Đằng nào anh ta cũng chẳng tin.

Nếu nói là “ép buộc”, quả thực Lục Triển đã ép tôi, nhưng là ép tôi làm việc khác. Anh ép tôi phải trải qua những điều khiến tôi đau đớn khôn cùng, nhưng cũng khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội.

Anh ép tôi phải tham gia khoá huấn luyện của anh.

Anh nói rằng, khi con người có vóc dáng khoẻ khoắn, tinh thần của họ cũng sẽ trở nên kiên cường hơn bao giờ hết. Anh dạy tôi võ thuật, b.ắ.n s.ú.n.g, trinh sát, phản trinh sát, thậm chí, còn dạy cả s.ă.n b.ắ.n.

Đứa trẻ từng đứng trước ranh giới sinh tử chỉ vì một cái chân gà, lớn lên nơi đường phố khắc nghiệt, giờ đây đã trở thành lính đánh thuê. Khi chứng kiến anh đi s.ă.n, tôi mới nhận ra rằng, khi dẫn tôi về núi, anh đã cố gắng dịu dàng cỡ nào.

Bởi, một khi đã tham gia vào cuộc s.ă.n b.ắ.n, Lục Triển sẽ là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Tôi nhìn ánh mắt m.á.u lạnh của anh, nhìn anh vật lộn với con thú, huấn luyện cùng anh, rồi chợt phát hiện ra, những thứ từng khiến mình khóc lóc cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Chúng thậm chí còn chẳng đáng để tôi phải phiền lòng. Tôi tự thề với lòng mình, sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, cũng sẽ không yếu đuối như xưa nữa.

Tuy vậy, một tháng trước khi chia tay với Lục Triển, tôi vẫn khóc.

Tôi mơ thấy mẹ. Bà mỉm cười và nói rằng, cuối cùng bà cũng có thể yên lòng nhắm mắt. Nhưng dẫu tôi có gọi khản cả cổ, bà cũng không quay lại. Tôi tỉnh dậy, nức nở nhào vào vòng tay của Lục Triển. Lục Triển cứng đờ người, rồi ôm tôi vào lòng, khẽ ngân nga những bài đồng dao dỗ dành.

Đó là ngày mà tôi đã có con với anh.

Đứa con mà tôi sẵn lòng nuôi nấng.