Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 108: Ma pháp sư thiên tài bị vứt bỏ (8)



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Khánh Linh

Beta: Linh Đang

Cuối cùng, ánh mắt của Cốc Hồng nhìn Diệp Cẩn vô cùng nóng bỏng: "Diệp Cẩn, chờ em đến học viện Ryan, toàn bộ học viện đều sẽ phải chấn động vì em."

Nghe được những lời này của Cốc Hồng, Diệp Cẩn chỉ cười không nói, nhưng nội tâm lại đang cuộn trào.

Đời trước cô chỉ là một người vô cùng bình thường, hoàn toàn không ngờ tới mình cũng sẽ được đối xử như một nhân vật chính trong tiểu thuyết.

Học viện Ryan, cô ta càng ngày càng mong chờ.

Càng chờ mong gặp lại Diệp Thiều Hoa, không biết khi tới học viện Ryan nhìn thấy thực lực của mình sẽ kinh ngạc tới cỡ nào.

"Tiểu thư Diệp Cẩn, Đại trưởng lão nói cô sắp tới học viện Ryan, bảo tôi đem kim tệ và ma hạch đưa cho cô.” Lúc này, có một hạ nhân gõ cửa tiến vào, đưa cho Diệp Cẩn chiếc nhẫn không gian đã chuẩn bị từ trước, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Diệp Cẩn nhận lấy, nhìn thoáng qua, có chút sợ hãi thán phục năng lực của Đại trưởng lão.

Trong nhẫn có một vạn kim tệ, còn có một trăm ma hạch cấp một, năm mươi ma hạch cấp hai.

Những thứ này tương đương với tài sản của một Ma pháp sư cấp bốn rồi.

"Có Đại trưởng lão này thật đúng là may mắn.” Thấy như vậy, Cốc Hồng hừ nhẹ một tiếng.

Trước kia khi thấy Diệp Thiều Hoa có tinh thần lực đạt cấp S, anh ta còn từng sợ hãi thán phục qua, nhưng bây giờ thấy được cố gắng của Diệp Cẩn, ngoài ra thực lực của cô cũng đang tăng lên nhanh chóng, đã hoàn toàn ném Diệp Thiều Hoa ra sau đầu.

Còn một chuyện quan trọng nhất chính là Diệp Thiều Hoa thật không có mắt nhìn

Trên Đại lục Ma pháp này có ai mà không biết Ryan là học viện dạy ma pháp tốt nhất, những giáo sư của đều từ cấp năm trở lên, trong thư viện lại càng phong phú hơn cái gì cũng có, quan trọng nhất là học viện Ryan có Thần khí có thể giúp thân thể rèn luyện tinh thần lực.

Có thể nói, ở trong học viện Ryan một ngày còn tốt hơn ba ngày luyện tập ở bên ngoài.

Cho nên tất cả học viên mới sau khi nhận được tin trúng tuyển đều sẽ ngay lập tức tới học viện Ryan mà cố gắng học tập, thế nhưng Diệp Thiều Hoa lại ngoan cố muốn đi rừng rậm ma thú rèn luyện.

Lúc này Cốc Hồng sẽ không nói cô khắc khổ, mà chỉ có thể nói cô ánh mắt thiển cận.

Chắc hẳn cô ta cho rằng mình có tinh thần lực cấp S thì rất lợi hại, thế nhưng cô ta không biết, đợi đến hai tháng sau, hết thảy học viên mới ở học viện Ryan đều đã có tiến bộ rất lớn trong việc vận dụng ma pháp, chỉ có cô ta vẫn đang dậm chân tại chỗ mà thôi.

Cả hai người đều chuẩn bị ngày mai đi tới học viện Ryan.

Vì thế không tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa.

Mà bên này.

"Đại trưởng lão, tôi không nhìn lầm.” Tâm phúc của Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: "Tiểu thư Diệp Cẩn đã lấy thực lực của Ma pháp sư cấp một gần như đánh bại được Ma pháp sư cấp hai, vì thế những Ma pháp sư cấp một thông thường khác với cô ấy mà nói căn bản là không có vấn đề gì, lúc ấy cũng có rất nhiều người nhìn thấy trên thao trường."

Quả nhiên là như vậy, lịch sử đang được lặp lại.

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, ông ta tuyệt đối không muốn thấy cảnh toàn bộ nhà họ Diệp diệt môn lần thứ hai.

Cũng may, ông ta đã chọn đúng người để dựa dẫm, nếu không, chờ đến khi nhà họ Diệp diệt môn ông ta vẫn sẽ bất lực như cũ, lần này không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết.

Nghĩ tới đây, ông ta lập tức triệu tập tất cả mọi người nhà họ Diệp lại ngay trong đêm.

Chờ đến khi Diệp công tước đến, ông ta mới nói ra dự định của mình: "Tộc trưởng, chúng ta tách tộc đi."

Một câu nói này, tựa như ném một quả lựu đạn vào toàn bộ đệ tử nhà họ Diệp.

"Tách tộc?" Vốn dĩ Diệp công tước còn đang kỳ quái tại sao Đại trưởng lão muộn như vậy rồi còn sốt ruột gọi ông ta tới, sau khi nghe được câu nói này của Đại trưởng lão lại giật mình hơn: "Đại trưởng lão, ông đang nói đùa có phải không?"

Đại trưởng lão lắc đầu: "Tôi không nói đùa, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu hôm nay mới nói, ngài làm việc không để ý đến đại cục, không quả quyết lại do dự thiếu quyết đoán, giống như Diệp Thiều Hoa vậy, nhà họ Diệp chúng ta sớm muộn sẽ bị chôn vùi ở trong tay hai cha con các ngài. Ba bảo bối ma pháp trong từ đường nhà họ Diệp là con bài tẩy lớn nhất của chúng ta, thế mà ngài lại đưa cho con gái ngài mang vào rừng rậm ma thú! Bây giờ Diệp Cẩn cũng là nghĩa nữ của ngài, lẽ nào ngài không chuẩn bị cho con bé thứ gì sao?"

Những việc này đều đã được Đại trưởng lão đắn đo suy nghĩ rất lâu: "Cho dù ngài có không đồng ý, chúng tôi cũng sẽ tự tách khỏi nhà họ Diệp ở thành Thương Vân này, tôi đã chọn được một nơi rất tốt ở Thương Lang Đế Quốc rồi, yên tâm, những thứ đồ của Thương Vân Thành tôi cũng không cần. Có điều Diệp Cẩn tiểu thư phải đi cùng tôi, nếu như có người nào trong gia tộc muốn đi theo thì chúng ta có thể cùng đi."

Diệp công tước còn chưa kịp nói cái gì, lúc này quản gia vội vã chạy tới: "Công tước đại nhân, nguy rồi, vừa rồi người của Dong Binh hội nói tại rừng rậm ma thú có xảy ra một trận tiểu Thú triều*, mà Đại tiểu thư vẫn còn ở trong rừng!"

*Ma thú nổi loạn với quy mô nhỏ

"Cái gì?!" Sắc mặt của Diệp công tước đại biến đứng bật dậy.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột.

Ông còn đang muốn hỏi Đại trưởng lão một câu vì sao lại nói những lời này, nhưng bây giờ xảy ra chuyện của Diệp Thiều Hoa, ông căn bản không còn tâm tư để ý đến nữa.

Ma thú triều không phải là thứ đơn giản có thể vượt qua, Đại trưởng lão nghe thấy tin tức này, ý muốn tách tộc trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Sau khi ông ta sống lại đã lợi dụng một số tin tức mà mình biết trước để kiếm lời được một chút kim tệ, đủ để phát triển tại Thương Lang Đế Quốc, còn ngoài ý muốn cứu được một Ma pháp sư song hệ cấp ba, không hề kém hơn Diệp công tước, cho dù không có Diệp công tước che chở ông ta cũng có thể đứng vững tại đế quốc Thương Lang Đế Quốc.

Thế nhưng ông ta sẽ không nói những điều này cho đám người Diệp công tước, sợ nói ra rồi những người này đều sẽ theo ông ta đi tới Thương Lang Đế Quốc, loại tiện nghi này ông ta không muốn bọn Diệp Thiều Hoa chiếm được.

Đời trước cũng vào khoảng thời gian này, sau khi Diệp công tước từ rừng rậm ma thú trở về thì đã trở thành một người nửa tàn phế, kể từ đó nhà họ Diệp đã không có hi vọng trở mình.

Đại trưởng lão nhất định phải tách tộc trước khi ông ta bị thương, nếu không, chờ đến khi ông ta trở về sợ là lại càng ỷ vào cớ Diệp Cẩn có quan hệ với ông ta mà không đồng ý tách tộc nữa.

Đến lúc đó muốn bỏ cũng không bỏ được