Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 117: Ma pháp sư thiên tài bị vứt bỏ (17)



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Thiên Vân

Beta: Linh Đang

“Ngươi?” Con gấu đen khổng lồ hóa thân thành hình người, nghe vậy thì nở nụ cười: “Hơn vạn năm không xuất hiện, nhân loại trên Đại lục ma pháp các ngươi càng ngày càng yếu, ngay cả một Thánh cấp Ma pháp sư cũng không có. Trước khi chết có thể nhìn thấy Đại đế ma thú thượng cổ là ta, các ngươi cũng đủ may mắn rồi đấy.”

Nói xong, trên lưng nó xuất hiện một đôi cánh chim màu đen.

Diệp Cẩn không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt: “Không có khả năng, sao nó có thể xuất hiện lúc này……”

Vốn trong sách cũng có nhắc đến con quái thú thượng cổ này, nhưng cũng phải trăm năm sau nó mới xuất hiện, mà lần đó thật sự quá mức thảm thiết, toàn bộ Đại lục ma Pháp bị ma pháp hỏa hệ của con gấu đen khổng lồ này bao phủ, chỉ có người sinh hoạt ở ngọn núi băng phía Nam mới có thể may mắn thoát khỏi, tất cả mọi thế lực như trải qua một đợt tẩy rửa.

Lại qua vài thập niên nữa, bên rìa núi băng mới trở thành thành thị phồn hoa, cư dân định cư ở nơi này từ trước là người có được lợi ích lớn nhất.

Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn cũng không quan tâm đến bọn người Diệp Thiều Hoa nữa, cô ta dùng một bảo bối còn lại của Lan Tư mang đoàn người đại trưởng lão chạy trốn.

“Hội trưởng, ông nghe tôi nói, kiếp nạn lớn nhất của đại lục Ma Pháp đã tới rồi.” Diệp Cẩn biết phải làm sao mới có lợi nhất cho mình, đến lúc đó kim tệ, hiệu buôn cái gì cũng không có tác dụng nữa, chỉ có ma hạch và bảo bối ma pháp mới hữu dụng nhất: “Chúng ta phải đến núi băng phía Nam chiếm lấy một nơi địa thế tốt trước, tương lai Hiệp hội Ma pháp nhất định có thể thống lĩnh toàn bộ Đại lục Ma pháp.”

Những lời Diệp Cẩn nói ra thật sự là kinh thế hãi tục*.

*làm cả thế giới trấn động

Nhưng hội trưởng hiệp hội Ma Pháp và đám người Cốc Hồng lại tin tưởng cực kỳ, không chỉ là vì những điều Diệp Cẩn tiên đoán đều chính xác, còn bởi vì khí tức hủy thiên diệt thế ở phía Thương Vân Thành quá nghiêm trọng.

Ông ta là ma pháp sư cấp bảy, đương nhiên có thể cảm nhận được nguyên tố ma pháp quanh người bị rút cạn chỉ trong nháy mắt.

“Cho nên Đại lục Ma Pháp của chúng ta thật sự phải gánh chịu một kiếp nạn xưa nay chưa từng có sao?” Hội trưởng Hiệp hội Ma Pháp ngơ ngẩn hỏi.

Diệp Cẩn gật đầu: “Hiện tại quan trọng nhất chính là phải mau chóng đổi tất cả bất động sản thành ma hạch, đến lúc đó thứ không đáng giá tiền nhất chính là kim tệ và công hội.”

Đại trưởng lão hùng tâm tráng chí, ông ta biết hiện tại Thương Vân Thành đã nằm trong tay ma thú thượng cổ, càng cảm thấy mình rời khỏi nhà họ Diệp là quyết định chính xác, không chỉ thế, hiện giờ ông đã là Ma pháp sư cấp ba.

Về sau muốn trở thành Ma pháp sư cao cấp năm cũng không thành vấn đề, huống chi sau khi đi đến phía Nam thì Đại lục Ma pháp chính là thiên hạ của bọn họ.

Càng nghĩ, đại trưởng lão lại càng kích động, đoàn người kích động mà ấp ủ hùng tâm tráng chí, họ bắt đầu bận rộn mua sắm rất nhiều ma hạch và vũ khí đi về phía Nam chiếm lĩnh đất đai.

Cũng vào lúc này, đế quốc Lai Áo cử đi một đội người chạy đến Hiệp hội Ma pháp cách Thương Vân Thành gần nhất để xin giúp đỡ.

Thành chủ Thương Vân Thành đã phát ra tin cầu cứu, các thế lực cũng đang chạy tới.

Nhưng mà Hội trưởng hiệp hội Ma Pháp và Diệp Cẩn không phái người đến, bọn họ cũng không quan tâm người ngoài nhìn bọn họ ra sao, đến lúc Đại lục Ma pháp bị huỷ hoại tan hoang, ai còn lo cho Thương Vân Thành gì nữa chứ.

Chờ ba ngày sau, người của đế quốc Lai Áo và điện Quang Minh biết thì đã không còn kịp nữa rồi.

Lúc bỏ đi, Diệp Cẩn đã biết Diệp Thiều Hoa còn lợi hại hơn cả trong sách, nhưng hiện tại cô ta đã không để Diệp Thiều Hoa vào mắt, ma thú thượng cổ xuất hiện, Diệp Thiều Hoa lại không đúng lúc trốn ở phía Nam, cô ta còn có thể sống được hay sao?

Mà phía bên Thương Vân Thành, lúc Diệp Thiều Hoa nhìn thấy con ma thú, 008 đã lâu không gặp rốt cuộc xuất hiện.

[Ký chủ, đã tra được ngọn nguồn dẫn đến không gian thác loạn, kích phát nhiệm vụ chi nhánh giữ gìn sự ổn định của vị diện này, tích phân hoàn thành nhiệm vụ —— 1000! Nhiệm vụ trực tuyến này quá khó khăn, tôi chuẩn bị để cô thoát ly thế giới này!]

Diệp Thiều Hoa bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn lên con ma thú thượng cổ: “Ma pháp đại cấm chú của cửa hàng hệ thống bao nhiêu tích phân?”

Nghe vậy, hệ thống sửng sốt một chút: [Nhưng…]

Nhưng cuối cùng nó cũng không nói gì thêm, để cho Diệp Thiều Hoa dùng một trăm tích phân mua sắm đại cấm chú chung cực —— Cấm chú thẩm phán đã thất truyền ở thế giới này.

“Tiểu thư, mau trở lại!” Nhị trưởng lão thấy Diệp Thiều Hoa sử dụng thuật Phong Hành bay tới giữa không trung, ban đầu thì sửng sốt một chút, sau đó mới giật mình hoảng hốt kêu to.

Có thể sử dụng thuật Phong Hành đến trình độ này, hiển nhiên Diệp Thiều Hoa đã có thực lực của Thánh cấp Ma pháp sư.

Lúc này chỉ mới hơn một năm, nhị trưởng lão và thành chủ Thương Vân Thành đều không ngờ rằng hai năm ngắn ngủn thôi mà Diệp Thiều Hoa đã trở nên đáng sợ như thế, nếu cho cô càng nhiều thời gian, có lẽ cô còn đột phá đến cấp Thần như trong truyền thuyết cũng không phải vấn đề?

“Thiều Hoa!” Diệp công tước cũng trừng lớn đôi mắt.

Người ở đây - cho dù không có ma pháp, cho dù không phải chiến sĩ - cũng có thể cảm nhận được khí thế khủng bố trên người con ma thú thượng cổ này, mạnh đến mức bọn họ đều cảm thấy chỉ cần một ý niệm của đối phương thôi, bọn họ sẽ phải chết hết.

“Xong rồi.” Có người vừa thấy hung danh của ma thú thượng cổ, gương mặt đã tràn đầy tuyệt vọng.

“Liều mạng, giết được con nào hay con đó……”

Ngoài thành, mọi người đều lặng thinh, sau đó mang theo tuyệt vọng đi liều mạng.

Nhưng mà chính vào lúc này, một âm thanh réo rắt bỗng vang lên, là thứ âm phù cổ xưa nào đó gần như đã thổi quét toàn bộ cửa thành trì.

Đám người Diệp công tước lau máu trên gương mặt mình, họ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, quanh thân Diệp Thiều Hoa xoay tròn các loại nguyên tố ma pháp mà mắt thường có thể thấy được, ánh hào quang trắng xóa trên đỉnh đầu cô làm người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ cảm thấy trên người cô tản ra một khí thức cổ xưa mà lại đáng sợ, cũng khủng bố tương đương với Thần cấp ma thú thời thượng cổ này.

Diệp Thiều Hoa cảm thấy ma pháp trong cơ thể đang nhanh chóng bị rút cạn, nguyên tố ma pháp chung quanh không gian cũng điên cuồng đổ dồn vào cô.

“Lấy sinh mệnh của ta làm vật hiến tế —— Thẩm phán của thần linh.” Cô nhìn vào ma thú thượng cổ đang kinh ngạc đầy mặt, nhẹ giọng lên tiếng.