Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 143



Trans + Edit by Ngọc

- -----

Chỉ sau khi người đàn ông trung niên tới gần mới phát hiện ra có gì không ổn, hắn liếc nhìn Triệu Di Quân một chút, đột nhiên phát hiện cô gái tuy rằng giống với người Liễu Nhất Chu đưa đến lúc trước nhưng nhìn chung vẫn có sự khác biệt.

Hắn nhìn vẻ mặt khó chịu của Liễu Nhất Chu, biết mình đã nói sai, trong lòng có chút hoảng.

“Giám đốc Liễu, anh xem đêm nay tôi uống nhiều rượu như quá nên nhận nhầm người rồi. Thật xin lỗi!” Hắn nhìn vẻ thất thường và tức giận của Liễu Nhất Chu, nhanh như chớp liền chạy mất dạng.

Dịch Nhàn cùng Úc Triết Hàm dường như đã nhận thấy tình hình ở chỗ này.

Tranh thủ thời gian tới gần giảng hòa.

“Sinh viên ưu tú nghành tài chính, bằng thạc sĩ kép, cậu xem xem cả vòng tài chính toàn cầu đều đặt cho cậu danh hiệu này đó” Dịch Nhàn nói một cách khoa trương, nắm lấy cánh tay của Triệu Di Quân, “Di Quân, cậu vẫn là học bá, cái con nhỏ cặn bã kia không có tư cách so sánh với cậu. Nhất Chu, cậu cứ nói rằng chúng tôi không hiểu ý của cậu. Chẳng phải cậu vừa nói chuyện với Di Quân nhiều lắm sao? Tôi thực sự chưa thấy một cô gái nào tài giỏi hơn Di Quân đâu. ”

Nghe vậy, Triệu Di Quân nở nụ cười, có chút kiêu ngạo.

Quả thực có rất ít người có được thành tích này.

Khi còn nhỏ, Triệu Di Quân đã là con nhà người ta trong mắt những bậc cha mẹ kia, những đứa bạn lớn lên cùng cô ta, bao gồm cả Úc Triết Hàm, đều ít nhiều ngưỡng mộ, sùng bái cô ta.

Liễu Nhất Chu đưa người trở về rất lịch sự, sau khi vừa về phòng, cô ta liền nhận được điện thoại từ nhà, "Di Quân, đối xử với Liễu tổng tốt một chút. Ba nhớ trước đây hai người là bạn học mà, có thời gian thì đưa nó ấy đến ăn cơm nhá."

Cha cô trước kia cao cao tại thượng, không thèm để hắn vào mắt, bây giờ lại gọi hắn là Liễu tổng, đôi mắt Triệu Di Quân vô thức sáng lên.

Nhưng mà vừa nghĩ đến Liễu Nhất Chu, gương mặt cô ta lập tức trầm xuống.

Bàn tay vô thức siết chặt.

Thế mà, Liễu Nhất Chu lại mang thế thân kia gặp qua không ít người.

Mặc dù chỉ là thế thân của cô ta, nhung cô ta cũng bởi vậy mà có chút ghét bỏ.

Cũng may là thế thân vẫn sẽ mãi mãi là thế thân, Triệu Di Quân đã thông suốt, bây giờ chính chủ đã trở lại, thế thân vẫn nên ở vị trí thấp hơn.

Bên này Liễu Nhất Chu cũng đã trở về nhà, hắn vốn tưởng rằng nhìn thấy Triệu Di Quân vừa nghĩ tới sẽ kích động đến không ngủ được, nhưng mà không có.

Triệu Diệu Quân đã không còn là cô gái ngây thơ lúc trước nữa, lời nói và việc làm của cô giống như kế hoạch, tuy rằng quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ

Liễu Nhất Chu xem tài liệu, gần đây có một dự án tài chính với tập đoàn Phượng Hoa, trước đó hắn cũng đã nói chuyện qua Triệu Di Quân.

Chỉ là có một vấn đề Triệu Di Quân nói sai.

Hắn đã quen với cách đây không lâu Diệp Thiều Hoa thỉnh thoảng chỉ ra một vài lỗi sai cho bản thân, rất sắc bén và chính xác. Hắn nghĩ, nếu bây giờ cô ở đây, có khi sẽ chỉ ra lỗi sai cho hắn còn nhanh hơn chính hắn tự tìm.

Nghĩ đến đây, Liễu Nhất Chu giật mình, hắn làm sao lại nghĩ đến Diệp Thiều Hoa.

Bây giờ Triệu Di Quân đã trở lại, hắn không nên nghĩ đến cô ấy nữa, như vậy sẽ quá bất công với Triệu Di Quân.

Từ tận đáy lòng, hắn quan tâm đến lời khuyên của Dịch Nhàn, dường như hắn không thể đợi thêm được nữa.

**

"Diệp Thiều Hoa, không phải tôi đã yêu cầu cô giao vụ này cho quản lý Triệu sao? Tại sao cô không giao? Nếu biết cô thế này, tôi cũng không muốn nhờ cô!" Tiền bối của công ty phàn nàn Diệp Thiều Hoa vài câu. Sau đó đi vào thang máy, chuẩn bị đi đưa cho Triệu Di Quân.

Thấy chuyện này, chị cả ký túc xá lo lắng, những thực tập sinh như bọn họ căn bản không có nhân quyền.

Cô ấy thầm nói với Diệp Thiều Hoa sau khi được nghỉ cô phải trở về bái ​​Bồ tát, gần nhất không biết có phải gặp phải kẻ ác không nữa?

“Không sao đâu.” Diệp Thiều Hoa cười cười, không quan tâm, những chuyện này xảy ra nhiều rồi, cô cũng không phải chưa trải nghiệm qua.

Chỉ sau khi cô nổi tiếng, không ai dám đối xử với cô như thế này.

Cô không ngờ ở thế giới này lại gặp phải chuyện như vậy, đối với cô vẫn có chút xa lạ.

“Cô làm gì vậy?” Chị cả thở phào khi thấy cô như vậy, quay đầu lại, trên máy tính của Diệp Thiều Hoa phát hiện một chuỗi số mà chị ta không hiểu, “Đây là cái quái gì vậy?”

Đây là mật mã đặc biệt của hacker. Chị ấy không hiểu cũng phải.

Diệp Thiều Hoa đưa tay lên môi, dùng tay kia ấn phím enter, thông tin của một người hiện ra trước mặt cô.

Chị cả ký túc xá còn chưa nhìn rõ cái gì, Diệp Thiều Hoa liền đóng trang.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần đến giờ thỏa thuận với các nhà đầu tư của tập đoàn Phong Hoa, sau khi thu dọn xong liền đi ra ngoài.

Không ngờ rằng, cô nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Liễu Nhất Chu trước khi đến quán cà phê.

Khi nam trợ lý lần đầu tiên nghe nói bạn của chủ tịch tìm chủ tịch, anh ta không quan tâm, Úc Triết Hàm cùng nhóm bạn cũng thường xuyên đến tìm chủ tịch.

Nhưng anh không ngờ rằng bản thân bị sốc khi nhìn thấy người bạn của chủ tịch, người này tên là cô Triệu... sao có thể giống cô Diệp đến vậy?

“Làm sao vậy?” Triệu Di Quân cười liếc nam trợ lý.

Nam trợ lý nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô ta có kiểu dáng rất giống với của chủ tịch, trong tiềm thức biết rằng anh ta nên phát hiện ra bí mật khó tin nào đó, "Không có gìcô Triệu, mời vào đi. Chủ tịch nói nếu là cô có thể trực tiếp đi vào."

Anh ta nhìn Triệu Di Quân đi vào, bản thân đứng bên ngoài một hồi, anh ta cũng không phải một người đơn giản, sau khi nghĩ đến hai ngày qua Liễu Nhất Chu không đưa Diệp Thiều Hoa ra ngoài, anh ta đã đoán được chân tướng sự việc

Nam trợ lý không phải là người thích đánh giá người khác, nhung anh ta cũng không phải không có thành kiến với Diệp Thiều Hoa.

Tuy nhiên, khi ở chung vài ngày trước, anh phát hiện ra rằng Diệp Thiều Hoa quả thật là một người có bổn phận, không yêu cầu chủ tịch tìm cho cô công việc thực tập, thậm chí còn không nhận một chiếc túi hàng hiệu.

Lúc này nhìn thấy Triệu Di Quân, hắn đột nhiên có chút đồng tình với Diệp Thiều Hoa.

Chưa kể Liễu Nhất Chu đưa cho anh ta một tấm thẻ, yêu cầu anh ta chuyển nó cho Diệp Thiều Hoa.

Anh biết rõ Diệp Thiều Hoa làm việc ở đâu, sau khi kiểm tra thời gian nghỉ làm của cô, anh ta gọi cho cô.

“Diệp tiểu thư, gần đây có khỏe không?” Anh ta liếc nhìn Diệp Thiều Hoa đang ở đối diện, tự nhiên có thể nhìn ra sắc mặt cô gần đây có chút gầy.

Đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt cũng mang một chút thương hại.

Diệp Thiều Hoa liếc nhìn 18:42 trên điện thoại, còn chưa tới 20 phút.

“Tôi khỏe, anh tìm tôi làm gì?” Cô gõ ngón tay lên bàn, đếm thời gian.

Nam trợ lý ngồi đối diện với Diệp Thiều Hoa, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn đẩy thẻ cho Diệp Thiều Hoa, “Cô Diệp, chủ tịch nhờ tôi đưa cho cô.”

Hắn không nhẫn tâm nói ra, bây giờ chính chủ đã trở về, tổng tài đã đá cô, đây là phí chia tay.