Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 161



Edit: Ngọc

Diệp Thiều Hoa tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ là cô nhi, cha mẹ mất sớm, nhưng rất may, cha mẹ nguyên chủ có để lại cho cô ấy rất nhiều tiền của, dưới sự đề cử của nhiều người xung quanh, cô đã mua căn nhà này.

Chỉ là nguyên chủ từ nhỏ đã không may mắn lắm, người chơi quá thân sẽ hay bị gặp xui xẻo, bởi vì cha mẹ cô mất từ ​​nhỏ nên hàng xóm bí mật gọi cô là sao chổi, không có bạn bè thực sự.

Sau khi lên đại học, tình hình có chút thay đổi, cô có bạn ở bàn trên, hắn ta tên Thôi Hạo.

Không ngờ tình hình vốn đã được cải thiện lại càng ngày càng tệ, tinh thần của cô càng ngày càng xuống, nửa đêm còn bị ác mộng làm thức giấc.

Tuần trước, tối thứ năm, hai người bọn họ kết thúc tiết học buổi tối lúc chín giờ, khi đi ngang qua hồ nước, không có ai khác ngoại trừ hai người trong hồ. Tuy nhiên, khi cô quay đầu lại, thấy trên vai Thôi Hạo có một cái đầu người.

Cô hét toáng lên, từ hôm đó, trên diễn đàn có một tiêu đề, nữ thần bị mắc chứng vọng tưởng.

Thôi Hạo gọi điện thoại nói muốn chia tay với cô ấy.

Sau đêm đó, nguyên chủ nhìn ma nữ nằm trên vai Thôi Hạo quấn lấy mỗi ngày, bị tra tấn tinh thần, chọn cách tự sát, sau đó Diệp Thiếu Hoa xuyên qua.

Đợi sau khi cô chết, Từ Dĩ Lâm mượn danh nghĩa Thôi Hạo, lấy đi ngọc bội trên người nguyên thân, lúc đó nguyên chủ mới biết được, hóa ra tất cả mọi việc đều là do Tử Dĩ Lâm sắp đặt, mục đích muốn lấy đi ngọc bội của nguyên chủ.

Mà Thôi Hạo, từ đầu đến cuối đối với nguyên thân cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Lần này nguyện vọng của nguyên chủ rất đơn giản, muốn hai người Thôi Hạo nhận sự trừng phạt thích đáng, hai là, cô ấy muốn biết ai là người đứng sau hại chết cô ấy.

Hai người Tử Dĩ Lâm có vẻ không tin sự tồn tại của ma quỷ.

Về phần tại sao đây lại là nhiệm vụ cưỡng chế.

Diệp Thiều Hoa quay đầu nhìn căn phòng đã trở thành hung sát, nếu không học gì mà trực tiếp truyền tổng đến thế giới này, căn bản cô cũng không thể hóa giải cái chết này?

Cô nhìn điện thoại di động trên bàn, trước tiên tìm băng và xử lý vết thương trên cổ tay, chờ sau khi ra ngoài ăn xong, mới khôi phục lại chút sức lực, bây giờ Diệp Thiều Hoa mới quan sát cấu trúc của toàn bộ căn phòng.

Nhà đã hình thành rồi, không thể thay đổi cấu trúc lúc này được.

Đương nhiên, Diệp Thiều Hoa chưa bao giờ nghĩ tới việc chuyển nhà, huống chi chuyển nhà cũng không phải việc dễ dàng, nguyên chủ cũng không có nhiều tiền mặt.

Nhưng dù sao Diệp Thiều Hoa cũng đã đọc rất nhiều Phong Thủy trong hệ thống, mặc dù chưa thực hành nó nhưng trong đầu cô có rất nhiều loại nội dung.

Đầu tiên cô mua một bình phong màu đỏ ở chợ đồ cũ bên cạnh, sau đó đến chợ cây xanh mua vài chậu cây và đưa địa chỉ cho người giao hàng.

Cuối cùng, mới đến phố cổ mua giấy vẽ bùa, chu sa và bút lông viết.

Chủ quán là một người lớn tuổi, khi thấy người mua đồ là một bé gái, liền thu hồi lại ánh mắt, buồn ngủ bán một vài thứ, hỏi cũng không hỏi.

Chắc nghĩ Diệp Thiều Hoa là một người trẻ hiếu kỳ mấy thứ này mà thôi.

Cư xá có chút cũ, quản lý không chặt chẽ, cô là một thiếu nữ trẻ tuổi, ngoại hình và gương mặt đều rất nổi bật, dù sao thì cô cũng là một nữ thần.

Rất nhanh thì bị ba tên du côn theo dõi.

Ngay cả khi thể lực không thể theo kịp, Diệp Thiều Hoa cũng không để ba kẻ khốn nạn kia ở trong lòng.

Khi rẽ vào góc cua, cô bóp chặt ba cây kim bạc trên tay trái, chưa kịp ra tay thì ba tên côn đồ đã bị quật ngã xuống đất.

"Còn không xin lỗi." Một thanh niên đá ba người kia, uể oải nói.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiểu thư!" Ba người vãi đ** vãi c** xin lỗi, sau đó không ngừng chạy ra ngõ hẻm bên ngoài.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

(Bản cv là vãi đ** vãi c** đó mọi người, chứ không phải tui bịa ra đâu)

Sợ là họ không muốn gặp lại người thanh niên này trong đời một lần nào nữa.

Diệp Thiều Hoa lặng lẽ thu lại ba cây kim bạc trong lòng bàn tay.

Ninh Châu quay người, chuẩn bị tinh thần nghe lời cảm ơn của mỹ nữ, ai ngờ mỹ nữ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Buổi chiều không nên đi xe, có họa sát thân đấy."

Câu bắt chuyên còn chưa nói ra, hắn liền nghe được lời nói của mỹ nữ, y như đang lải nhải.

.....Kịch bản có gì đó sai sai?

Hắn còn định nói gì đó, sau khi quay người thì mỹ nhân đã biến mất, Ninh Châu đành phải nhún vai xoay người, chiếc Lamborghini của bạn anh ta vẫn đứng đó mặc cho người ta nhìn.

Nhớ lại lời của mỹ nhân kia, hắn khựng lại một chút: "Mấy người đi trước đi, ông đây đi dạo một lúc."

Thời tiết nóng nực thế này, càng đi Ninh Châu càng khó chịu, không biết có phải không? Hắn lại đi tin vào mấy chuyện ma quỷ này.

Không ngờ, chưa kịp gọi tài xế thì hắn nhận được cuộc gọi từ một người bạn.

Chiếc xe bị tai nạn lật xe, cậu ấy bị thương ở bắp chân, nhưng rất may không nghiêm trọng.

“Ninh Châu, thật may là lúc đó cậu không có ở trong xe, tài xê bị đâm rồi, nếu cậu ở bên trong, mình sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều Người bạn sợ hãi nói.

Sau đó mẹ, bố và ông nội của Ninh Châu đều gọi điện đến hỏi thăm.

Sau khi Ninh Châu cúp điện thoại, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Bên này, Diệp Thiều Hoa đã về đến nhà.

Mở cánh cửa nhìn thấy bình đỏ, đây là một điều may mắn trong Phong Thủy, Diệp Thiếu Hoa đặt cái bình giữa phòng khách và phòng vệ sinh, ngăn mùi hôi thối bên trong trong, đồng thời mang lại cho người nhìn cảm giác ấm áp như mùa xuân.

Vì mộc là lá nên cô đặc biệt mua rất nhiều chậu cây, nó là đại diện cho mộc. Phòng khách của cô hướng Tây. Phòng khách hướng Tây có màu chủ đạo là xanh lam và xanh lục. Cây xanh không chỉ ngăn chặn được khuyết điểm của ánh nắng quá nhiều, mà còn có tác dụng kỳ diệu trong việc tích tụ của cải.

Chờ sau khi cô làm xong những việc này, trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Diệp Thiếu Hoa hiển nhiên có thể cảm giác được, Âm Khí trong phòng so với trước đây ít hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, cửa bị gõ.

Với cái thanh danh bây giờ của nguyên thân, người ta nhìn thấy cô ấy chỉ hận không thể tránh cô càng xa càng tốt, người thực sự quan tâm cô ấy không có nhiều.

Vừa nghĩ vừa mở cửa, ngoài cửa là một cái cô gái hết sức trẻ tuổi, cô ta ôm sách, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa tinh thần sáng láng, rõ ràng cô ấy rất kinh ngạc: "Thiều Hoa, cậu không sao chứ?"

Diệp Thiều Hoa lục lọi trí nhớ, đây là người bạn ít ỏi của nguyên chủ, Lâm Vi Vi.

"Không có việc gì." Diệp Thiều Hoa thần sắc nhàn nhạt, trên mặt không có biểu lộ gì khác.

Cũng may Lâm Vi Vi không chú ý, chỉ là kinh ngạc nhìn thoáng qua phòng khách, trong phòng khách chỉ có nhiều thêm vài thứ so với lúc trước, nhưng cô ta lại có cảm giác thay đổi rất nhiều, thậm chí Diệp Thiếu Hoa cũng có thay đổi.

"Không có việc gì liền tớt, " Lâm Vi Vi nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa trên cổ tay tổn thương: "Không có việc gì là được rồi, Thiều Hoa, câu cũng không cần quá đau lòng, loại người như Thôi Hạo vốn cách chúng ta rất xa rồi, cậu đừng lên làm chuyện điên rồ."

Diệp Thiều Hoa gật đầu: "Tôi biết."

Không khóc lóc, không ôm cô ta. Lâm Vi Vi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa.

Nếu không phải cô ta đã quá hiểu Diệp Thiều Hoa, cô ta sẽ nghĩ đây là một người khác mà không phải Diệp Thiều Hoa.

"Mình mang đến một phần thức ăn ngoài cho cậu đây." Lâm Vi Vi thu hồi ánh mắt: "Cậu đừng trách mấy người Duyệt Duyệt không đến thăm cậu, cậu cũng biết tình huống bất ngờ rồi đấy, mấy cậu ấy bây giờ cũng hơi sợ cậu. Video ngày hôm đó còn ở trên diễn đàn, trong trường học giờ còn có mấy lời đồn không tốt về cậu nữa..."