Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 333



Thật không nghĩ đến vậy mà tổn thương học trò cưng của Liễu Dương!

Đây chính là dược đỉnh Luyện Đan Sư có thể thăng cấp đấy!

Toàn bộ đại lục cũng không có nổi năm cái.

Lần này chỉ sợ nàng sẽ bị lột một tầng da mà thôi.

Tất cả mọi người không biết, đúng vào lúc này, một cấm địa sâu nhất trong lòng đất ở Huyền Tông môn, hai lão già đang đánh cờ.

Giữa hai người, là một nam nhân.

Lão nhân bên tay trái đột nhiên đình trệ, “Nha đầu kia đến rồi... chà? Tính tình còn có chút bướng bỉnh, không tệ không tệ. Lão già chết tiệt này, người đệ tử kia của ngươi tính tình có chút nóng nảy á, còn muốn hủy dược đỉnh đệ tử ta, hừm.., nếu không thấy được dược đỉnh đệ tử ta, ha ha.”

Nghe thấy lời của Mộ Dung đại sư, lúc đầu Bạch Tử Vân vẻ mặt đạm nhiên đột nhiên cả người sững sờ.

Mộ Dung đại sư ngồi đối diện lão nhân không nhìn ra sự kì lạ của Bạch Tử Vân, chỉ nhíu nhíu mày, “Tử Vân, ngươi đi một chuyến.”

Bạch Tử Vân gật đầu, “Vâng, sư phụ.”

Hắn trực tiếp quay người, vạt áo thanh sắc bay phấp phới trên mặt đất, đúng là không nhuốm bụi trần.

**

“Diệp Thiều Hoa, ngươi đánh nứt dược đỉnh đồ đệ của ta, chỉ có hủy dược đỉnh của ngươi, việc này mới có thể dừng lại thôi.” Liễu Dương nhìn Diệp Thiều Hoa, đôi mắt bạo liệt, “Ngươi tự mình động thủ, hay là ta?”

“Liễu Dương sư đệ...” Nghe thấy Liễu Dương nói muốn hủy dược đỉnh Diệp Thiều Hoa, tông chủ sững sờ.

Tư chất Diệp Thiều Hoa xác thực rất tốt, nếu như bị hủy như vậy...

Nhưng lời tông chủ nói, Liễu Dương căn bản không có nghe.

Diệp Thiều Hoa nhớ kỹ Mộ Dung đại sư nói qua nàng đạt được hạng nhất là có thể tới gặp hắn.

Nhưng bây giờ sao không nhìn thấy?

Nghe được lời của Liễu Dương, nàng cũng lười mở miệng, nàng đợi, lão đến ra mặt cho nàng.

“Liễu sư bá, trên sàn thi đấu thắng bại là chuyện thường, hơn nữa Diệp tiểu thư cũng không phải cố ý...” Trên đường đi không nói qua lời nào, Mục Hiên lúc này rốt cục mở miệng.

Sau khi hắn nói xong, hồng y đệ tử bên cạnh cũng nói giúp Diệp Thiều Hoa một câu.

Làm cho Diệp Thiều Hoa kỳ quái nhìn hai người.

“Hai người các ngươi còn nói nữa, ngay cả các ngươi đều phạt!” Liễu Dương không nghĩ đến Diệp Thiều Hoa lực ảnh hưởng vẫn còn lớn.

Nhưng Mục Hiên và cả tông chủ đều không được hắn để ở trong lòng.

“Được! Tính tình vẫn rất bướng bỉnh.” Liễu Dương nhìn Diệp Thiều Hoa vẫn như cũ với vẻ mặt không quan trọng, không khỏi cười lạnh một tiếng, “Vậy ta chỉ có thể tự mình động thủ!”

Nói xong hắn giơ tay lên, một cỗ uy áp kinh khủng trong đại sảnh dâng lên.

Diệp Thiều Hoa mặt không đổi sắc nhìn Liễu Dương tế ra dược đỉnh của bản thân.

Ngay vào lúc Liễu Dương muốn tự tay xử phạt Diệp Thiều Hoa, ngoài cửa một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

“Liễu sư huynh, đáng giá gì để ngươi tự mình động thủ?”

Lúc đầu Phó Tuyết giả vờ ngất nghe được thanh âm này, cả người chấn động, sau đó mở to hai mắt quay đầu, nhìn thấy nam nhân ngược chiều ánh sáng đi tới, sững sờ rất lâu.

Thanh âm này cũng không lớn, nhưng tiếng vọng ở toàn bộ đại sảnh.

Liễu Dương vốn có bộ dáng phẫn nộ, thời điểm nhìn thấy người này, lập tức hóa thành vẻ mặt mỉm cười, “Sư đệ, tại sao lại trở lại rồi? Gặp qua sư phụ rồi chứ?”

Một màn này làm cho người cả Huyền Tông môn tràn đầy kinh dị, bọn họ chưa từng gặp qua người một mực cao cao tại thượng như Liễu Dương đối với người khác có bộ dáng này.

Sư đệ?

Thanh y nam nhân này là sư huynh Liễu Dương?!

Lão tổ tông vậy mà thu đệ tử?!

Tông chủ nhìn thấy Bạch Tử Vân, thật lâu mới phản ứng được, sau đó mang theo một tia kính cẩn nói: “Bạch sư đệ, không nghĩ tới ngươi rời tông môn tám năm, vậy mà vào lúc này trở về.”

Liễu Dương cùng tông chủ đều đối với Bạch Tử Vân hết sức kính trọng, làm cho đệ tử ở Huyền Tông môn kinh hoàng.

Mặc dù vẫn không rõ thân phận Bạch Tử Vân ở Huyền Tông, nhưng lại biết rõ một sự kiện.

Vị Bạch sư đệ này, là nhân vật Liễu Dương cũng không dám gây sự!

Nhất là một trưởng lão ngoại môn đứng ở ngoài cửa lớn, hắn sững sờ nhìn Bạch Tử Vân: “Đại... Đại thiếu gia?”

Nhưng không có người nào quản người trưởng lão này, trưởng lão ngoại môn cũng không có tư cách vào bên trong điện.

“Phụng sự sư phụ đến tìm một người.” Bạch Tử Vân không lập tức nhìn Diệp Thiều Hoa, mà liếc qua Phó Tuyết, “Liễu sư huynh, ngươi bên này có chuyện phải xử lý?”

Liễu Dương nghe thấy cái này, thần sắc lạnh lùng, “Bạch sư đệ, người này tên Diệp Thiều Hoa vậy mà hủy đi dược đỉnh của đồ đệ ta, đồ đệ của Liễu Dương ta mà ai có thể khi dễ? Chờ ta giúp đồ đệ ta báo thù, cùng tông chủ đón tiếp ngươi.”

Vừa nói, hắn chuyển hướng Diệp Thiều Hoa.

Liễu Dương còn chưa kịp nói cái gì.

Lúc này Bạch Tử Vân quay đầu, cực kỳ bình tĩnh nói, “Sao vậy, lần này còn muốn giải bộ không biết ta sao? Tới, gặp hai vị sư huynh của ngươi một chút.”

Gặp hai vị sư huynh?

Bạch Tử Vân nói là ai?

Lúc này không chỉ có một đám đệ tử, ngay cả Liễu Dương và tông chủ đều sửng sốt một hồi lâu, bọn họ vẫn còn có một sư đệ?!

Ở trong đại sảnh?!

Diệp Thiều Hoa không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể nhìn thấy Bạch Tử Vân, nàng cũng sững sờ sau nửa ngày, nghe được lời nói của Bạch Tử Vân.

Nàng vô ý thức đi đến bên cạnh Bạch Tử Vân.

Toàn sảnh một trận yên tĩnh.

Nhìn thấy động tác của Diệp Thiều Hoa, trên mặt Liễu Dương và Phó Tuyết có một loại cảm giác vô cùng hoang đường.

Bọn họ thậm chí nghĩ một giây sau Bạch Tử Vân sẽ đem Diệp Thiều Hoa đẩy ra!

Ngay cả mấy người Mục Hiên cũng khó có thể tin nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.

Bạch Tử Vân giống như không phát hiện bộ dạng kì dị của những người này, chỉ mỉm cười nhìn về phía Liễu Dương: “Sư huynh, giới thiệu một chút, đây là bằng hữu tốt của đệ tử sư phụ, sư phụ đặc biệt phân phó ta chiêu đãi nàng thật tốt. Các ngươi tại sao lại có biểu tình như vậy? Đúng rồi, Liễu sư huynh, ngươi vừa mới nói ai đả thương đệ tử ngươi?”

Thân phận của Bạch Tử Vân Liễu Dương rất rõ ràng.

Đệ tử có thể khiến cho Bạch Tử Vân tự mình tiếp khách, còn có thể tham gia thi đấu ở Huyền Tông môn, Liễu Dương không dám tưởng tượng người đứng phía sau Diệp Thiều Hoa là vị nào

Hắn ngượng ngùng cười hai lần, “Haizz cũng là hiểu lầm, Diệp sư muội, chuyện này của chúng ta chỉ là hiểu lầm...”