Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 345



Edit: Ngọc

Beta: Oanh

——

Do not re-up

“Ông không đỡ được à? Ông đừng gạt tôi, còn bộ chén trà kia có gì kì quái chứ!” Vân phu nhân chỉ cảm thấy Diệp Thiều Hoa không có đủ tiền mua quà cho ông.

Vân tiên sinh nhìn bà.

Cái cách Diệp Thiều Hoa tiếp cái chén nhìn qua có vẻ rất đơn giản.

Nhưng cô cùng lão gia tử cũng đều đứng đứng đấy, lão gia tử đứng rất gần cô.

Từ độ cao đó đến lúc cô phản ứng nhận lấy tách trà, động tác cực nhanh, toàn bộ quá trình không quá một giây.

Chưa từng được huấn luyện qua chắc chắn không làm được.

Nhất là chén trà kia...

Vân tiên sinh hơi híp mắt lại, hắn thoạt nhìn cực kỳ nhìn quen mắt...

Dù không biết đó là loại tách trà gì, nhưng Vân tiên sinh ít nhất chắc chắn rằng bộ tách trà đó chắc chắn không phải là một sản phẩm thông thường.

Động tác cầm tách trà của Diệp Thiều Hoa quá có căn cứ.

Cô để xuống bàn, không sợ bị vỡ.

Cho nên Vân tiên sinh mới có thể nói Diệp Thiều Hoa có chút ý tứ, nhưng bất quá là một chút, đơn giản là quá thú vị.

Hai người về đến nhà, vừa mở cửa, một thiếu niên mặc đồng phục rằn ri cũng mới vừa trở về không lâu.

Nhìn thấy hai người.

Anh gỡ mũ trên đầu xuống, đôi mắt đen láy nhìn hai người: “Nói chuyện sao rồi ba?”

“Ánh mắt của con quả không sai.” Vân tiên sinh tiến đến, vỗ vỗ bả vai con trai mình, “Nhiệm vụ lần này nghe nói rất khó, có gặp phải phiền toái không?”

Nghe được lời nói của ba mình, Vân Tiêu thờ ơ cởi áo khoác của mình ra, lên lầu tắm rửa: “Khó là bởi vì người của ba không giỏi, lần sau gặp chuyện đơn giản như vậy, ba đừng tìm con.”

“Tiểu tử thối học được thái độ đấy từ ai vậy!” Giọng của Vân tiên sinh mặc dù như đang mắng, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.

Vân Tiêu căn bản không có để ý tới ông.

Trong nhà này hắn giống như người được nhặt về vậy.

Vân Tiêu Vân Tiêu, rất đơn giản, cha của anh họ Vân, mẹ anh họ Tiêu.

Tìm khắp trong quân đội, tên của ai cũng thâm sâu ý nghĩa!

Nhưng bây giờ Vân Tiêu nghĩ, cha mẹ anh vậy mà có đánh giá cao với Bất Phụ Thiều Hoa như vậy?

Anh lần này giúp cha giải quyết một nhiệm vụ, chính là muốn cùng ba anh đàm phán, không nghĩ tới hắn còn chưa kịp nói gì.

Cha của anh đã bị làm xong?

Nghĩ tới đây, Vân Tiêu mở máy tính, vào QQ.

Tin nhắn Nhiên Mạt gửi đến vẫn còn đó.

Nhiên Mạt: Vân Tiêu đại thần, anh không nên bị Bất Phụ Thiều Hoa lừa gạt. [ hình ảnh ]

Nhiên Mạt là một thiếu niên tóc búi cua trong giới IT, hai năm trước hắn si mê giọng nói của Diệp Thiều Hoa, còn vì cô mà vào giới võng phối, trở thành đại thần hậu kỳ lừng lẫy trong giới võng phối.

Thật không nghĩ đến, nữ thần mà hắn thích 2 năm từ đầu đến cuối đều lừa hắn.

Nhiên Mạt bị tổn thương sâu sắc, cô là kẻ dối trá.

Cho nên hắn muốn đem bộ mặt thật của Bất Phụ Thiều Hoa vạch trần trong giới võng phối.

Vân Tiêu nhíu nhíu mày, trực tiếp chặn người kia.

Nhìn xuống ảnh chân dung của Diệp Thiều Hoa, cô đang online.

[ Vạn Thần thương khung ] Nhóm phối âm.

[ Biên kịch ] Thanh Thành Sắc: Tôi cũng chỉ mới liên lạc với đại thần 1 lần thôi…

[ Trang trí ] Thanh Mai Quả: Trời ạ, cô có thể liên lạc được một lần, thì có thể liên lạc được lần thứ hai, vì sao không thể thêm Dã Liễu đại thần vào nhóm chứ? Huhu, nếu cô có thể mời đại thần vào nhóm, tôi mời cô ăn lẩu cả đời luôn!

[ Nam phụ thứ n — Dương Nghị ] Sơn hà nhật nguyệt: Mấy người suy nghĩ nhiều rồi, Ngô Khải đại lão còn chưa xin được quyền, chúng ta có thể nhận được đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi trong vòng rồi. [ Screenshots ] [ Screenshots ]

[ Trang trí ] Thanh Mai Quả: Tui được an ủi một xíu.

Bất Phụ Thiều Hoa: Thích Dã Liễu như vậy? Không cảm thấy Vạn Thần thương khung có nội dung quá vô tình sao?

Vân Tiêu: Không đâu, cực kỳ chân thực.

[ Biên kịch ] Thanh Thành Sắc: Đúng vậy đó! Sao đồ ngốc có thể nói như vậy chứ! Nếu như bị Dã Liễu đại thần nhìn thấy, cẩn thận bị đập chết đó…

Bất Phụ Thiều Hoa:...

[ Trang trí ] Thanh Mai Quả: A a a a! Nam thần nữ thần kìa! Tung hoa tung hoa

[ Tuyên truyền ] Lâu Ngoại Lâu: Tung hoa!

[ Trang trí ] Thanh Mai Quả: Đúng rồi, mọi người có thấy tin tức oanh tạc hôm nay không, Thiên Không Chi Tuyết vậy mà lại là một người có tướng mạo xinh đẹp

Một đám người lúc đầu muốn trò chuyện về Thiên Không Chi Tuyết, nhưng nhìn thấy Bất Phụ Thiều Hoa online, lại lập tức cứng nhắc dời chủ đề.

Diệp Thiều Hoa nhíu mày, đối với chuyện này, cô căn bản cũng không có để ý.

Cô tắt khung chat nhóm.

Sau đó nhịn không được, lên weibo của Dã Liễu.

008 đến bây giờ cũng chưa truyền tin tức tới.

Weibo Dã Liễu rất sạch sẽ.

Diệp Thiều Hoa nhìn tài khoản weibo này mà xuất thần.

Đã bao lâu rồi cô không nghĩ đến những chuyện liên quan đến thế giới kia.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiều Hoa một mực ở lại nhà họ Diệp không trở về.

Lúc đầu cô muốn trở về, nhưng ông Diệp cũng không nỡ để cô đi, kỳ quái nhất là, Từ Bội Bội cũng bày ra vẻ mặt nhiệt tình không cho cô rời đi.

Diệp Thiều Hoa lúc đầu muốn đi, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Từ Bội Bội, cô không đi nữa.

“Dì Lưu, Diệp Thiều Hoa uống canh chưa?” Buổi sáng, dì Lưu đã nói cho Từ Bội Bội việc Diệp Thiều Hoa đi chạy bộ từ sáng sớm.

Dì Lưu lập tức cầm chén lên đưa cho Từ Bội Bội nhìn, “Uống rồi, phu nhân.”

Nhìn bát Diệp Thiều Hoa uống, Từ Bội Bội yên tâm.

Sáng sớm Diệp Thiều Hoa chạy bộ xong trở về, phát hiện trong biệt thự nhà họ Diệp có bốn người.

Là Diệp Như Tuyết, Diệp Minh, Diệp Duệ và một nam sinh.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, Diệp Như Tuyết cười tủm tỉm mở miệng, “Thiều Hoa, giới thiệu cho chị một chút, đây là bạn trai em, Sở Diễn, học năm thứ hai đại học A, trước đó em cũng đã gặp anh ấy, không nghĩ tới anh ấy lại là bạn qua mạng của em.”

Diệp Thiều Hoa không phản ứng gì, Diệp Như Tuyết lập tức cảm giác không thú vị.

Diệp Duệ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không nhìn Diệp Thiều Hoa, đại khái chỉ cảm thấy kỳ quái, Diệp Thiều Hoa vì sao lại chạy bộ?

“Nhưng mà Dã Liễu có chút khó liên hệ.” Sở Diễn hẳn là hợp tác cái gì đó với Diệp Minh, “Người trong công ty bọn cháu đã tìm thấy số điện thoại, nhưng không biết có liên lạc được không.”

Sở Diễn là người thừa kế giải trí Thiên Hoàng, hiện tại mới học năm hai, đã bắt đầu tiếp nhận một ít chuyện của công ty.

Giao phó Diệp Như Tuyết cho một người bạn trai tốt như vậy, Diệp Minh và Từ Bội Bội đều rất vui.

“Chờ chút, các người nói cái gì?” Diệp Thiều Hoa lúc đầu không muốn để ý tới bọn họ, nhưng nghe được bọn họ nói có số điện thoại di động của bản thân.

Cô nhịn không được hỏi một câu.

Không phải chứ, thông tin bị đào ra dễ dàng vậy?

“Cô hiểu chúng tôi đang nói gì không?” Sở Diễn đang nói chuyện sôi nổi với Diệp Minh, hắn ta nóng nảy hét lên khi bị Diệp Thiều Hoa cắt ngang.

Dã Liễu là tác giả đỉnh cao duy nhất hắn ta thích trên mạng.

Lại thêm việc Sở Diễn mới vừa tiếp nhận giải trí Thiên Hoàng.

Tự nhiên muốn chứng tỏ bản thân.

Dã Liễu là một tác giả mà hắn ta thích, chưa kể, mức độ phổ biến trên Internet quá cao.

Chỉ cần hắn ta có được tất cả bản quyền của cuốn tiểu thuyết này, chỉ cần dựa vào sự thay đổi của cuốn tiểu thuyết này, phim ảnh, hoạt hình, v.v., sẽ có rất nhiều lưu lượng truy cập..

[ Vạn Thần thương khung ] không giống những tiểu thuyết khác trên internet.

Nó đã được phiên dịch thành đủ loại ngôn ngữ, ở nước ngoài lượng tiêu thụ cũng không thấp.

Sở Diễn rất có dã tâm, chỉ cần có quyền này trong tay, hắn nắm chắc có thể làm nên chuyện lớn.

Diệp Thiều Hoa đã giảm không ít thịt, cô đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp.

Gần như thấy không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng nõn, chỉ là trên cằm có chút thịt.

Sở Diễn lúc đầu không nhận ra Diệp Thiều Hoa, được Diệp Như Tuyết nhắc nhở, hắn lập tức nghĩ tới, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi mang theo chút khó chịu của mình.

Nghĩ đến ánh mắt của Diệp Thiều Hoa lúc trước, trong tiềm thức hắn sinh ra cảm giác buồn nôn.

Bởi vì Diệp Thiều Hoa, hắn ở trường học bị không ít người giễu cợt.

Không ai muốn suốt ngày bị nói có một người béo mập, xấu xí thích mình.

Diệp Thiều Hoa lúc đầu muốn nói cái gì, nghe được lời nói của Sở Diễn, cô xỏ tay vào túi quần: “Được!”

Mấy người giỏi.

Giỏi hơn tôi nhiều.

Lần này cô không nói gì thêm, trực tiếp lên lầu tìm ông.

Diệp Như Tuyết nhìn ấm trà cũ nát trên tay mình, không khỏi lắc đầu, ” Chị lại đi đến đống rác tìm một bộ chén trà về cho ông, vậy mà ông còn xem nó như bảo bối.”

Sở Diễn nhàn nhạt quét mắt nhìn ấm trà, không nhìn kỹ, “Tặng Diệp lão gia tử?”

Thời điểm hắn đến đây, cha của hắn nói qua, người trọng yếu nhất nhà họ Diệp không phải Diệp Minh, mà là Diệp lão gia tử – người căn bản không quản việc gì.

Bọn họ có sản nghiệp giải trí, có khi sẽ bị người bề trên làm khó xử. (Trong Cbiz kêu là triều đình đó cả nhà:3)

Mà Diệp lão gia tử nhân mạch rất rộng, vậy thì bắt đầu từ đây đi.

Cho nên nghe thấy Diệp Như Tuyết nhắc tới ông Diệp, hắn chú ý ngay.

“Cũng không phải vậy.” Từ Bội Bội vui vẻ bưng một bát trái cây ra: “Nó không còn nhạy cảm nữa. Thọ yến của cha, nó cầm bộ tách trà bị vỡ trước mặt các vị khách đưa nó cho ông. Thật là xấu hổ.”

Nghe thấy Từ Bội Bội nói như vậy, Sở Diễn lần nữa nhướng mày.

Mọi người ở đây đều không quá ưa thích Diệp Thiều Hoa, cái đề tài này rất nhanh trôi qua.

Lúc giữa trưa, Sở Diễn ở lại nhà họ Diệp ăn cơm, Từ Bội Bội để người ta chuẩn bị một đống đồ ăn lớn.

Diệp Thiều Hoa và ông Diệp cùng nhau xuống dùng cơm.

Ở bữa cơm, Sở Diễn cuối cùng cũng nhìn thấy trọn vẹn gương mặt Diệp Thiều Hoa.

Xác thực giảm không ít thịt.

Mặc dù vẫn béo, nhưng cuối cùng có thể nhìn ra hình dáng.

Nhưng lại không chướng mắt như trước, cặp mắt kia, thoạt nhìn vẫn còn có chút đẹp mắt.

Sở Diễn nhíu mày, nhìn cô một cái, dời ánh mắt.

“Aiiii, Sở Diễn, cháu ăn nhiều một chút, thịt hấp này ăn ngon lắm.” Trên bàn cơm, Từ Bội Bội nhiệt tình mời Sở Diễn ăn hết món này tới món kia.

Đối với bạn trai của con gái, Từ Bội Bội rất là hài lòng.

Giải trí thiên hoàng là một trong hai công ty giải trí lớn nhất Trung quốc.

Tổng tài sản đã vượt qua trăm tỷ đô.

Diệp Minh còn nói, nếu như lần này có thể cầm được bản quyền của [ Dã Liễu ], giải trí Thiên Hoàng có thể đạp đổ giải trí Điền Thăng, trở thành công ty giải trí hàng đầu trong nước.

Càng nghĩ, ý cười khóe miệng Từ Bội Bội lại càng rõ ràng.

Đến mức, khi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa cũng cảm thấy vừa mắt hơn rất nhiều.

Không có cách nào, con gái bà ta gả cho một người tốt như vậy, lão gia tử sủng ái Diệp Thiều Hoa thì có ích lợi gì?

Cuối cùng cũng chẳng phải không bằng con gái bà ta sao?

Hiện tại Từ Bội Bội ở nhà họ Diệp rất có trọng lượng.

Còn nữa, bà ta không tin, gia đình có tiền có thế nào sẽ coi trọng một con mập chứ.

“Buổi tối chuẩn bị một chút, hai người cùng ta đến nhà một người bạn cũ.” Cơm nước xong xuôi, Diệp lão gia tử nhàn nhạt phân phó, “Cả Thiều Hoa nữa, cháu đi theo ông.”

Thời điểm nói với Diệp Thiều Hoa, ngữ khí của ông ôn hòa rất nhiều.

Diệp Thiều Hoa “Dạ” một tiếng.

Từ Bội Bội và Diệp Minh thụ sủng nhược kinh. [Được sủng ái mà lo sợ]

Lão gia tử luôn luôn không nguyện ý dẫn bọn họ đi gặp bạn của ông, không nghĩ tới lần này ông lại muốn dẫn bọn họ đi.

Diệp Thiều Hoa vội vàng lên lầu thay quần áo.

Lên lầu trước đó, nàng điện thoại di động vang lên.

Thấp mắt nhìn một chút, là không biết số này.

Nàng trực tiếp tắt đi.

“Không nghĩ tới vẫn còn có người gọi điện thoại cho nó?” Từ Bội Bội không gấp lên lầu thay quần áo, mà là đi theo Diệp Như Tuyết bồi tiếp Sở Diễn, nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa không khỏi trào phúng, “Loại người này vẫn còn có bằng hữu, thật dị hợm.”

“Hẳn là chào hàng điện thoại đi, không thấy được cô ta ngắt máy sao.” Hẳn là cảm thấy Diệp Thiều Hoa nghe điện thoại hành động này có chút kỳ quái, Diệp Như Tuyết cũng nhìn thoáng qua.

Từ Bội Bội gật đầu.

Ả ta chưa thấy qua Diệp Thiều Hoa có kết giao với ai.

Sở Diễn căn bản không nhìn Diệp Thiều Hoa.

Mà Diệp Thiều Hoa mới vừa cúp điện thoại, người bên kia lại gọi lại.

Rất có nghị lực.

Diệp Thiều Hoa nhíu mày, trực tiếp nhấn nút trả lời, còn chưa lên tiếng, bên kia giọng nam trung niên liền sốt ruột mở miệng.

“Dã Liễu tiên sinh, tôi là Ngô Khải, chính là người ngày nào cũng nhắn tin cho ngài trên weibo, nói ngắn gọn, tôi rất yêu thích

[ Vạn Thần thương khung ], rất muốn được nhượng quyền! Tôi vô cùng thích bộ tiểu thuyết này, tôi chuyển thể nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, xin ngài cho tôi một cơ hội.”