Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 52



Mộc mẫu không nghĩ tới ngày đó Trương Quan Phu bị Viên Phượng Hoa mang đi thế mà nhanh như vậy đã quay trở lại. Nghe đâu quan phủ không có đủ chứng cứ nên chỉ phạt hắn chín tháng làm lao dịch, mấy tháng trước bị lính áp đến Lê Châu xây dựng công trình thủy lợi.

Nay Trương Quan Phu được thả, việc đầu tiên hắn làm sau khi trở về là đi tìm Mộc gia.

Nhìn nam nhân trước mắt vốn dĩ ngày xưa đã xấu xí thô lỗ giờ đây có vẻ càng thêm già đi vài tuổi, điều này không khỏi khiến cho ánh mắt Mộc mẫu trở nên ghét bỏ.

Trương Quan Phu vừa vào cửa liền mở miệng hỏi thăm Mộc Đinh Hương, còn trơ trẽn nói muốn mang nàng về nhà.

Mộc mẫu nhịn không được buông lời phỉ nhổ:

- Đã gần một năm trôi qua, nói gì đi nữa thì cơm canh đều đã nguội lạnh.

- Ta đây không phải đã trở về rồi hay sao? Nói cho ngươi biết, đêm nay nhất định ta phải mang tam nha đầu về nhà.

Bộ dáng gấp gáp của hắn chỉ càng làm cho Mộc mẫu vô pháp để hắn vào mắt, khi nói chuyện khuôn mặt của bà cũng đầy nét khinh thường.

- Tam nha đầu đã sớm gả cho người khác. Ngươi nghĩ sao nó có thể chờ ngươi lâu như vậy được hả???

- Gả cho ai?

- Còn có thể là ai.... Ngày đó ngươi mới vừa bị mang đi thì sau lưng kẻ giết heo kia liền nhanh tay đem tam nha đầu đoạt đi mất.

Hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó Mộc mẫu cảm thấy chuyện này vẫn còn khá mới mẻ, chỉ là nhớ tới chuyện hai mươi lượng bạc trắng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của mình nhưng đến phút cuối cùng vẫn bị Sở Ngu lập mưu cướp lại khiến bà hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Trương Quan Phu vừa nghe tân nương của mình bị cướp lập tức phát hỏa.

- Trước đó chúng ta đã bàn tính mọi thứ rất kĩ cơ mà??? Ta còn từng nói sau khi đính hôn ban ngày ta có thể để nàng trở về giúp các ngươi làm việc, vậy mà vừa xoay lưng các người liền đưa nàng đi mất. Ta cứ tưởng các ngươi là người biết giữ chữ tín, nhưng thật ra là do ta ảo tưởng a..

- Ai kêu ngươi phạm tội lớn đến nỗi bị quan phủ đích thân phái người xuống bắt đi, vạn nhất ngươi không được thả chẳng phải bọn ta đều phải chờ đến khi đầu tóc bạc trắng hay sao?

Mộc mẫu tức giận rống to.

Trương Quan Phu há miệng thở dốc, nghĩ mãi cũng chưa tìm ra lý do tốt nhất có thể giúp hắn bật lại Mộc mẫu nên hắn đành phải ngậm ngùi ôm hết cục tức vào người, Trương Quan Phu oán hận nói:

- Nếu các ngươi đã không thể giao người vậy thì đem trâu trả lại cho ta.

Thứ Mộc mẫu lo lắng nhất chính là điều này, bà tốn công tốn sức dưỡng gần một năm mới đem con trâu nhỏ nuôi lớn lên được một chút. Nếu lần này thật sự để mặc cho hắn dắt đi vậy mấy tháng nay chẳng phải phí công nuôi dưỡng rồi hay sao?. Hơn nữa dưỡng hai ba tháng nay sao có thể nói bỏ là bỏ, chưa kể thời điểm này một con trâu tốt bán ra tệ gì cũng được hai đến ba lượng bạc. Thế nhưng hiện giờ Trương Quan Phu trơ mặt ra muốn đem trâu đi, Mộc mẫu há có thể không khỏi vừa lo lắng lại vừa sinh khí.

- Trương lão nhị a trương lão nhị, chẳng lẽ ngươi bị quan phủ bắt đi lao dịch tới nỗi rối loạn tâm thần luôn rồi ư..? Con trâu này ta cất công chăm sóc cả năm trời, ngươi nói muốn dắt trở về thì ta sẽ để cho ngươi dắt về chắc!! Chưa kể ngươi bị bắt lâu như vậy con trâu để ở nhà chắc chắn đã chết đói từ lâu, ngươi suy nghĩ cũng thật là hoàn mỹ quá đi..

Trương Quan Phu bị nhốt trong nhà lao lâu như vậy nhưng vẫn không bỏ được tính háo sắc, nay trở về không thấy tam nha đầu hắn chỉ có thể cật lực ngăn chặn và đè ép cổ tà hỏa khó chịu kia xuống đáy lòng. Nếu không có được nữ nhân mình muốn thì vô luận như thế nào hắn cũng phải đoạt lại con trâu, trong lòng hắn âm thầm nghĩ như vậy.

Mắt thấy được bộ dạng đàn bà đanh đá chua ngoa của Mộc mẫu, vốn dĩ những lời muốn nói hắn cũng thấy lười nói, vì thế Trương Quan Phu quyết định xoay người trực tiếp hướng đến chuồng trại phía sau nhà mà đi.

Mộc mẫu sao có thể để cho hắn đi dễ dàng như vậy được, bà lập tức dùng sức lôi kéo quần áo hắn không cho hắn đạt được mục đích. Cứ thế hai người bắt đầu giằng co với nhau, một người kéo một người đẩy ai cũng không chịu nhường ai một bước. Vừa lúc đụng phải Mộc lão hán từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hình ảnh hai người ở trong viện lôi lôi kéo kéo hắn liền nhăn mặt mở miệng quát lớn:

- Các người đang làm gì vậy?

Mộc mẫu hoảng sợ buông tay ra rồi lùi về sao vài bước, nhìn thấy là trượng phu của mình nàng vội vàng chạy tới nắm lấy tay áo của hắn nói:

- Tên hỗn đãn này muốn đem trâu của chúng ta dắt đi, ngươi thấy mấy câu nói này giống lời con người có thể nói ra hay sao...? Mỗi ngày trời còn chưa sáng thì ta đã dậy cắt cỏ đem đến cho nó, nếu không có ta nó đã sớm chết đói từ lâu, ngươi phân tích thử xem tại sao hắn không có lí do nào mà lại dám vác mặt tới đây đòi trâu.

Trương Quan Phu thấy đối phương có hai người, biết mình rõ ràng không thể địch lại bọn họ cho nên miễng cưỡng mở miệng cười cười để lộ mấy cái răng vàng ệch mọc lởm chởm. Hắn dứt khoát xoay người rời đi, lưu lại Mộc mẫu một thân ác khí đứng ở tại chỗ dõi mắt nhìn theo.

Trương Quan Phu thấy không thể đòi lại trâu, cõi lòng đầy oán hận lững thững đi trở về. Sau khi về đến nhà hắn càng cảm thấy không cam lòng, thế là hắn lại vội vàng bước chân ra khỏi cửa, lần này phương hướng xuất phá là hướng đến Sở gia ở cuối thôn Phù Dung. Trương Quan Phu nghĩ thầm trong đầu, tuy rằng tiểu nha đầu bị tên giết heo kia cướp đi nhưng hai nữ nhân thì có thể làm được cái gì, hơn nữa lúc này Sở Ngu hẳn là còn ở bên ngoài bán thịt lưu lại tiểu nha đầu ở nhà một mình, đây còn không phải là một cơ hội tuyệt hảo hay sao?

Nghĩ vậy tà khí trong lòng càng thiêu càng vượng, dưới chân bất giác sải bước càng mau, hướng tới cây cầu đá độc nhất nối liền hai bờ mà đi.

Vừa qua cầu đá liền nhìn thấy đến một tòa tiểu viện mới tinh đứng lặng dưới chân núi, toàn bộ đồng ruộng trong sơn cốc đều trồng loại lương thực thượng phẩm, chẳng biết gieo từ khi nào nhưng mạ đã cao quá đầu gối. Nơi đây cây cối phủ một màu xanh um tươi tốt, sinh ý dạt dào.

Trương Quan Phu không nghĩ tới thời gian chưa đến một năm mà cuối thôn đã nổi lên một toà trạch viện to lớn. Nữ nhân giết heo này thật đúng là lắm tiền, vì ghen ghét nên bộ mặt hắn phá lệ trở nên vặn vẹo biến dạng.

Hắn không dám đi đường lớn nên lết cái thân lùn tịt của mình đi sát bờ sông, cẩn thận lựa chọn địa điểm ẩn nấp thật tốt. Nhìn thấy đầu bờ ruộng bên cạnh có một cục đá rất lớn hắn bèn nhanh chóng chui qua, tránh ở sau lưng cục đá chuẩn bị nhìn xem tiểu nương tử đang ở nơi nào.

Theo một trận gió lớn thổi qua, bụi cỏ lau khẽ đong đưa kèm theo thanh âm tinh tế trêu đùa nhau truyền đến.

Trương Quan Phu trăm triệu lần không nghĩ tới khối đại thạch này dù mặt đầu hay mặt sau cư nhiên đều có người, nháy mắt hắn sợ tới mức động cũng không dám động, dẫu cho cái lưng đã vô cùng nhức mỏi nhưng hắn cũng không dám đứng lên, chỉ phải nghẹn khuất quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi người bên kia rời đi.

Theo thời gian, phía bên kia cục đá truyền đến một loạt thanh âm loạt soạt cùng hai tiếng hít thở bất đồng làm cho cái trán của Trương Quan Phu ướt đẫm mồ hôi.

Mặt kia của hòn đá thế nhưng không chỉ có một người!

Điều này càng chứng tỏ hắn không thể nhúc nhích, Trương Quan Phu nghẹn khí ghé vào trên vách đá, bỗng nhiên hắn phát hiện ở giữa hai cái tảng đá lớn vừa vặn có một cái khe hở nhỏ có thể nhìn xuyên thấu, dựa vào đó hắn sẽ nhìn thấy được một ít tình huống phát sinh bên kia.

Quả thực Trương Quan Phu rất tò mò, hắn muốn biết thanh âm soạt soạt bên kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, nghe giống như là ai đó đang ăn một món nào đó rất ngon. Hắn nhịn không được dựng lỗ tai lắng nghe, ai ngờ rất nhanh đã có một thanh âm lắp bắp truyền tới.

- Sở Ngu à... Aaaa ~~ không cần chạm vào đó mà......

Toàn bộ cơ thể của Trương Quan Phu vì giật mình nên có hơi chấn động một chút, hắn nghiêng đầu theo khe hở xem xét kĩ tình hình, chỉ thấy bên kia có hai nữ nhân ngồi dựa lưng dưới chân tảng đá.

Trong đó có một thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng đang dịu dàng xô đẩy một nữ nhân khác, tức thì Trương Quan Phu tập trung nhìn vào, người bị đẩy ra không phải Sở Ngu thì còn có thể là ai. Nhìn sang thiếu nữ đối diện da thịt tuy rằng không phải thực trắng nõn nhưng mặt mày lại thanh lệ cực mỹ, nhìn có điểm giống Mộc nha đầu nhưng nữ nhân này không có gầy giống vậy, hơn nữa thân hình so với Mộc Đinh Hương càng phá lệ đẫy đà diễm lệ.

Thiếu nữ mảnh khảnh yếu ớt đưa tay đẩy vai Sở Ngu, ý đồ muốn tránh người này đưa mặt đến gần.

Đem một màn này thu hết vào đáy mắt, thân dưới của Trương Quan Phu nhịn không được bắt đầu trở nên kích động. Nhìn chung trên mặt hắn ta toàn phơi bày mấy loại biểu cảm đáng khinh, hắn dùng đầu gối để quỳ trên mặt đất rồi đem cả người ghé vào bên cạnh tảng đá, tham lam nhìn chăm chú hết thảy các loại cảnh xuân tươi đẹp.

Mộc Đinh Hương thật sự bội phục sự nhiệt tình bộc phát của Sở Ngu. Không biết bắt đầu từ khi nào mà người này tự dưng giống như bị khởi động một cơ quan nào đó. Chắc có lẽ là kể từ sau cái lần đầu tiên hai người hôn nhau, người này nếm được mĩ vị ngon ngọt đâm ra bị nghiện, một khi bắt được cơ hội liền dứt khoát động thủ. Chỉ là nhiệt độ cơ thể của Sở Ngu khá cao nên chỉ cần một kích động nhỏ cơ thể nàng ấy sẽ lập tức phát nhiệt, một khi người này tới gần Mộc Đinh Hương cũng nhịn không được cả người nóng lên, còn đổ cả mồ hôi hột.

Gần đây trong nhà Uông Tiểu Hỉ không còn việc gì để làm nên tương đối nhàn nhã, Sở Ngu nhân cơ hội này quyết định nghỉ ngơi thư giãn một đoạn thời gian. Mỗi buổi sáng sau khi giết heo xong nàng liền nhanh như chớp chạy về nhà, ai có hỏi thì lấy danh nghĩa muốn phụ giúp Mộc Đinh Hương ra đồng làm việc, trên thực tế là tìm cơ hội cùng nàng thân mật.

Hai người mới vừa cuốc xong khoảng đất nhỏ, thấy thời tiết nắng nóng nên Mộc Đinh Hương đi tới hòn đá đầu bờ ruộng nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ mông mới vừa chạm mặt đất Sở Ngu liền không biết xấu hổ mà chạy lại đây, nàng đẩy cả ngày trời mà đẩy cũng chả ra, nhìn chung cực kỳ dính người.

Tuy rằng mấy ngày nay hai người đã từng hôn môi rất nhiều lần nhưng lúc này nhìn Sở Ngu không quan tâm mọi thứ xung quanh mà thò đầu tới thì Mộc Đinh Hương vẫn thấy có chút thẹn thùng. Mấy lần trước đều là hành sự trong đêm, tình ý đã chín mùi bảo sao nàng cầm lòng không đậu nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Có lẽ là do nàng nuông chiều mãi mới khiến cho người trước mắt càng thêm lớn mật, rõ như ban ngày còn muốn ở tại chỗ này động thủ.

Từ đầu Mộc Đinh Hương vốn dĩ đã yêu thích người này, chỉ là khi xưa tuổi nàng còn nhỏ lại thiếu kiến thức, hơn nữa da mặt mỏng cho nên vô pháp nói ra.

Sở Ngu lôi kéo bàn tay của Mộc Đinh Hương đặt vào phần ngực trái của mình, tuy rằng sơn cốc ngày thường không ai lui tới nhưng Đinh Hương biết rõ tầm nhìn bốn phía đặt biệt trống trải, mặc kệ làm cái gì cũng đều cảm thấy rất mắc cỡ.

Dẫu muốn từ chối nhưng Sở Ngu vẫn kiên quyết kéo tay Mộc Đinh Hương để nàng ngồi thẳng vào trong lòng ngực của mình. Xúc cảm lúc này tựa như bị bao vây trong một cái lò sưởi lớn, bên tai là hô hấp nặng nề của đối phương, ngoài ra mùi hương thanh nhã quẩn quanh chóp mũi mãi không tan.

Tiểu cô nương vừa hơi nhấc đầu thì khuôn mặt khuynh thành của người nọ lập tức dán đến, môi mỏng khẽ mở ngậm lấy cánh môi của nàng, chưa kể còn có một đôi tay hư hỏng đang ngo ngoe rục rịch, tựa hồ âm thầm tính toán phải làm chuyện quá phận ở đây.

Mộc Đinh Hương trông thấy dáng vẻ này liền biết trong lòng Sở Ngu đang suy nghĩ cái gì. Nàng giương mắt nhìn bốn phía, cảm giác mấy ngọn dây tử đằng kế bên cục đá nãy giờ vẫn lung lay không ngừng làm nàng không có biện pháp tĩnh tâm. Sợ mọi chuyện sẽ đi quá xa nên tiểu nha đầu vội ngăn chặn bàn tay hư hỏng kia lại, giận dỗi liếc Sở Ngu một cái, nói:

- Ban ngày ban mặt không được động tay động chân!

- Ở đây không có người ngoài...

Sở Ngu liếm môi, dường như chưa đã thèm nên vẫn tiếp tục sấn tới.

- Đừng nháo mà~~

Mộc Đinh Hương duỗi tay ôm lấy khuôn mặt thanh lệ kia, cố định nó ở yên một chỗ.

- Ta vẫn cảm thấy có người đang nhìn chúng ta.

Sở Ngu nghe nàng nói như vậy mới không tình nguyện buông nàng ra, đứng lên vỗ vỗ mấy cọng cỏ bám trên người rồi đưa mắt nhìn xung quanh một chút.

Nguyên bản cho rằng tiểu tức phụ vì thẹn thùng mới tìm đại một cái cớ, ai ngờ phụ cận tựa hồ lẫn vào hương vị mà nàng không quen thuộc.

Sở Ngu rùng mình thành ra biểu tình cũng trở nên cảnh giác, nàng xoay đầu tìm kiếm quả nhiên phát hiện một mảnh góc áo màu tro đen nằm lấp ló ở phía sau tảng đá.

Nàng giả vờ như không có việc gì đem Mộc Đinh Hương kéo tới, ôm mỹ nhân trong tay hôn vài cái sau đó mới nói:

- Nàng về nhà trước đi, ta đi nhặt chút rau dại rồi trở về nấu cơm cùng nàng ha.

Mộc Đinh Hương biết chắc có biến, ngoan ngoãn nghe lời khiêng cái cuốc xoay người đi vào nhà.

Sở Ngu đi về phía trước vài bước, ở ven đường hái được vài cọng rau dại. Chờ cho Mộc Đinh Hương vào nhà một lúc nàng mới đưa mớ rau dại trong tay phóng tới bờ ruộng bên cạnh, tiếp theo vui vẻ thoải mái đi về hướng tảng đá.

Ánh vào mi mắt chính là một thân ảnh màu đen hèn mọn.

Người nọ nghe được tiếng bước chân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt là nữ tử thân trường ngọc lập làm hắn sợ tới mức đồng tử khẽ nhếch, cả người xụi lơ nằm trên mặt đất.

- Ta cứ tưởng là chó hoang ở đâu chạy tới đây quấy phá, hóa ra là đại mã hầu không biết xấu hổ trốn ở sau cục đá xem trộm người khác thân thiết.

Bị bắt gặp tại trận nên Trương Quan Phu mới có chút hoảng loạn, tuy nhiên rất nhanh hắn đã ổn định lại tinh thần. Ngày đó chạm mặt ở Mộc gia, trong lúc nhất thời hắn không kịp phòng bị mới để cho nữ nhân này mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Hiện giờ nơi này chỉ có hai người bọn họ, suy cho cùng Sở Ngu vẫn là nữ tử, nếu thật sự động thủ thì ai lợi ai hại cũng chưa nói trước được.

Hơn nữa theo hắn phân tích, ngày ấy hắn bị quan sai mang đi tám chín phần cũng là do nữ nhân này báo quan. Nghĩ đến đây Trương Quan Phu tập trung hết thù mới hận cũ để tính sổ luôn một lần, hắn phun nước miếng bắt đầu văng tục.

- Nữ nhân thâm độc, cái kia không có vậy mà cũng muốn học theo nam nhân cưới thê tử, thật là không biết tự lượng sức mình.

Nói xong thân mình lùn tịt vận hết sức lực nhào tới chỗ Sở Ngu đang đứng.

Thấy hắn còn phải ngồi xổm xuống đất để lấy sức, thân ảnh giống hệt con ếch trông vô cùng buồn cười.

Đợi Trương Quan Phu chạy lại đây, Sở Ngu chân dài vừa nhấc chuẩn xác đá vào lồng ngực của hắn, theo một tiếng kêu rên thân ảnh đen sắc bay ra xa mấy trượng.

- Nhìn xem ai mới là người không biết lượng sức..

Sở Ngu ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Trương Quan Phu.

- Còn muốn thử lại không?

Trương Quan Phu ăn trọn cú đá này khiến khí huyết hắn quay cuồng không đứng dậy nổi nhưng ánh mắt khinh thường của Sở Ngu làm hắn cảm thấy bị vũ nhục, thế là hắn lại từ trên mặt đất bò dậy, ngoan cố tiếp tục xong tới.

Sở Ngu phản ứng không nhanh không chậm, chờ thân ảnh kia tiếp cận nàng mới nghiêng người tránh đi. Đại mã hầu không kịp dừng bước chân theo đà cắm đầu thẳng vào trong đống đá, đau tới nỗi miệng phun ra một ngụm huyết to.

Trương Quan Phu thấy tình thế không ổn đồng thời cũng ý thức được dùng vũ lực căn bản vô pháp cùng nữ nhân trước mắt này so sánh. Hắn không rảnh lo vùng ngực đang nóng rát, lồm cồm bò dậy nhân cơ hội muốn chạy.

Sở Ngu há có thể để hắn dễ dàng rời khỏi đây như vậy, nàng tiến lên hai bước dùng chân đạp lên lưng của Trương Quan Phu. Theo một tiếng vang nhỏ của xương cốt, đại mã hầu hét lên thật to.

Trương Quan Phu đau đến cái trán ứa ra mồ hôi, một bên phun huyết một bên mắng:

- Ngươi.... cái người đàn bà đanh đá này ngươi tưởng ai cũng có thể giết sao, ngươi giết ta rồi chắc chắc cũng không thể thoát.... aaaaaaaaa...

Sở Ngu đạp hắn một cái, cười lạnh nói:

- Ai cũng có thể giết???? Ngươi thế mà dám làm không dám nhận, lúc trước thời điểm ngươi giết mấy vị thê tử có từng nghĩ tới chính mình cũng sẽ có ngày bị người khác hành hạ đến chết hay không ?

Nói xong nhắc cái chân còn lại gợi lên cái cuốc nằm bên cạnh, ở trên đầu hắn quơ quơ.

Trương Quan Phu hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, hắn cảm giác cái cuốc ở trên đầu tựa hồ tùy thời đều có thể đánh xuống. Nhìn ánh mắt Sở Ngu nhìn hắn như đối đãi vật chết làm hắn nhớ đến nữ nhân này từng ra chiến trường, trên tay không biết đã giết qua bao nhiêu mạng người. Khí thế kiêu ngạo ban đầu nháy mắt bị dập tắt, thân mình Trương Quan Phu run rẩy quỳ rạp trên mặt đất tựa như một con chó sắp chết, nước mắt và nước mũi chảy xuôi theo từng lời cầu xin của hắn.

- Tha mạng tha mạng, ta không dám nữa đâu..

Sở Ngu hừ lạnh một tiếng:

- Không dám cái gì..? Ngươi vừa trở về liền hướng tới sơn cốc của ta chạy tới, muốn làm cái gì ngươi và ta trong lòng đều biết rõ ràng. Hôm nay nếu như ta không có ở nhà, ngươi định đối đãi thê tử của ta như thế nào đây?

Vừa nói xong Sở Ngu càng nghĩ càng thấy giận, vì thế sắc mặt cũng trở nên càng thêm ngưng trọng. Dưới chân thay đổi dời sang chỗ khác, một trận dùng sức người nọ liền thét lên như heo bị chọc tiết.

Trương Quan Phu chỉ cảm thấy chỗ đùi phải truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, nữ nhân kia liên tục dùng sức nhưng hắn thì đã không chịu nổi nữa. Hắn kêu khàn cả giọng cũng không có người nghe được, trên đùi đau đến xương cốt dần dần như chết lặng, cả người cơ hồ muốn ngất xỉu đi.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, vì cái gì không biết chết sống chạy tới đây chọc trúng nữ nhân này.

Mắt thấy đại mã hầu chỉ còn lại chút sức lực để rên rỉ Sở Ngu lúc này mới chịu dừng chân, nàng nắm lấy cổ áo sau lưng hắn kéo thẳng đến bờ sông, chẳng nói chẳng rằng đem người ném thẳng vào trong nước.

- Lăn trở về đi, nếu còn để ta nhìn thấy ngươi bước qua cây cầu đá một bước, mệnh này liền không còn là của ngươi.!!

Trương Quan Phu không kịp phòng ngừa đột nhiên bị ném vào giữa sông, hắn bị sặc khi trót uống vào mấy ngụm nước. Trong đầu hắn lúc này ong ong mà vang còn một chân thì đã không thể động đậy, hắn giang hai cánh tay không ngừng quạt nước. Cơ hồ tiêu tốn hơi thở cuối cùng mới có thể bơi đến bên bờ, cả người hơi thở thoi thóp thiếu chút nữa là đi chầu ông bà, chung quy chỉ còn lại nửa cái mạng.

Hắn gian nan quay đầu, lại thấy nữ tử đứng bên bờ sông bên kia còn chưa đi. Ánh mắt lạnh thấu xương của nàng bắn sang đây kèm thanh âm không mang theo một tia tình cảm, phảng phất đến từ địa ngục cảnh cáo hắn:

- Ngươi cứ việc đi báo quan, đảm bảo lần này ta nhất định làm ngươi đi vào được mà đi ra không được. Còn có từ nay lấy thôn Phù Dung làm giới hạn, ngươi dám vượt phía bắc một bước ta thấy ngươi một lần liền đánh một lần. Ngươi ước lượng chính mình có mấy cái chân đủ cho ta đánh thì cứ việc lại đây...

Trương Quan Phu sợ tới mức cả người phát run, dùng một tia sức lực cuối cùng trên người kéo cái chân không còn cảm giác bò dọc theo bờ sông trở về nhà.