Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 53



Thời điểm Sở Ngu về đến nhà thì Mộc Đinh Hương đang ở trong bếp nấu cơm.

Tuy rằng ngay từ đầu trù nghệ nấu ăn của nàng xác thật một lời khó nói hết nhưng từ sau khi dọn về Sở gia, nhìn Sở Ngu đứng bếp nấu cơm nàng cũng tranh thủ học được một chút. Những món Mộc Đinh Hương nấu ra cũng không tính là quá kém nhưng hầu hết người nấu sẽ là Sở Ngu.

Có đôi khi nàng đau lòng phu quân cả ngày giết heo vất vả, không đành lòng nhìn người ta đi làm về mệt mỏi còn phải nấu cho mình ăn nên nàng sẽ đích thân xắn tay áo xuống bếp.

Nhà bếp nằm sát chân núi để tiện cho việc lấy nước, xung quanh còn trồng mấy cây trúc vừa cho bóng mát vừa dùng làm cây cảnh. Nước suối trong lành mát mẻ mỗi ngày được đổ đầy vào cái lu to nằm cạnh mấy bụi trúc ấy, Sở Ngu vừa vào cửa liền mang số rau dại đi đến đó rửa sạch sẽ, sau đó lặng lẽ đứng ở cửa sổ nhìn Mộc Đinh Hương xào rau.

Thấy nàng so với ngày thường an tĩnh hơn rất nhiều, thông thường lúc này đã động tay động chân với mình nhưng lúc này lại trầm mặc đứng đó thành ra tiểu cô nương cảm thấy có chút kỳ quái, nàng bèn nghiêng đầu hỏi thăm:

- Sao hôm nay ngươi lại an tĩnh như vậy?

Sở Ngu nâng cằm lên kèm theo cái bĩu môi, trịnh trọng bày ra bộ dáng nói cho người khác biết rằng ta đây đang không cao hứng.

Mộc Đinh Hương cười to trước biểu cảm đáng yêu của đối phương.

- Được rồi, nói chuyện chính đi mà.

Lúc này Sở Ngu mới không tình nguyện mà nói ra:

- Vừa rồi người trốn phía sau cục đá là Trương Quan Phu, hắn ở đó nhìn lén chúng ta hôn nhau.

Nghe thấy có kẻ nhìn lén hai người các nàng làm chuyện thân mật Mộc Đinh Hương có đôi chút ngại ngùng, lỗ tai lập tức ửng hồng lên trông thấy. Nhưng khi vừa nghe nói người đó là Trương Quan Phu thì huyết sắc vừa mới nảy lên thoáng chốc tan biến không còn một mảnh, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ được tốc độ biến đổi.

- Hắn không phải bị quan phủ bắt đi rồi sao, như thế nào nhanh như vậy đã quay trở lại..?

- Chắc là không đủ chứng cứ, để ngày mai ta đi hỏi Phượng Hoa một chút, cái loại bại hoại này lưu lại trong thôn chính là mầm tai họa. Vừa rồi ta mới đem hắn giáo huấn một trận, tin rằng trong khoảng thời gian này hắn là không có can đảm qua sông đâu.

- Ừm ta cũng không sợ, dù sao ở đây còn có Trúc nhi và lão tử đằng, chúng nó đều ở phụ cận cầu đá nên có thể quan sát tình hình. Hơn nữa gần đây ngươi giết heo xong là trở về sớm, cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám quay lại đây.

Mộc Đinh Hương nói xong liền nhìn sang Sở Ngu ai ngờ người này vẫn còn mang bộ dạng không cao hứng, vì thế nàng không thể không lên tiếng hỏi:

- Làm sao ngươi còn không cao hứng.. hữm?

- Hừ, nàng nói xem trong thôn có nhiều người mơ ước nàng như vậy, tất cả bọn họ đều coi như ta không tồn tại nàng bảo ta làm sao cao hứng??

Tiểu cô nương nghe nàng bộc bạch thì không thể nào nhịn cười được, nguyên lai là nữ nhân này đang ghen tị.

Mộc Đinh Hương tay chân nhanh nhẹn đem đồ ăn đã nấu soạn ra mâm rồi bê hết lên bàn trên.

- Mau đi rửa tay rồi vào dùng cơm.

Tuy rằng nàng còn muốn nháo thêm chút nữa nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của tức phụ, thế là Sở Ngu ngoan ngoãn hỗ trợ đem thức ăn ra ngoài, sau đó hai người ngồi vào bàn bắt đầu dùng cơm.

Hiện tại Trúc Nhi không có ở nhà, phỏng chừng lại đến sau núi thu thập một ít đồ vật kỳ quái. Tiểu yêu rất có bản lĩnh thành ra hai người cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần buổi tối xác nhận nó có về ngủ là không có việc gì.

Mộc Đinh Hương nhìn Sở Ngu vẫn như cũ một bộ dáng không vui, nàng cầm chiếc đũa đưa sang tay khác rồi nhẹ nhàng dùng tay trống vỗ về mu bàn tay của Sở Ngu đang gác trên mặt bàn. Không nghĩ tới tiểu nha đầu đột nhiên sẽ làm ra mấy hành động tình cảm như vậy, trải qua nhiều năm huấn luyện làm nàng theo bản năng cấp tốc rút bàn tay lui về sau.

Mộc Đinh Hương thấy nàng phản ứng như vậy cũng chẳng nói thêm câu gì, lẳng lặng gắp đồ ăn cho vào miệng.

Phát hiện bản thân phản ứng quá khích, Sở Ngu ngượng ngùng cười trừ.

- Chỉ là theo bản năng cho nên ta mới…… Bằng không nàng thử lại lần nữa đi...

Nói xong một lần nữa lấy tay đặt trên mặt bàn, đôi mắt hướng về phía tiểu cô nương điên cuồng ám chỉ.

Mộc Đinh Hương chỉ trừng mắt liếc Sở Ngu một cái rồi thôi, kiên quyết không để ý tới nàng nữa.

Sở Ngu không có biện pháp đành phải ngoan ngoãn dùng cơm, thẳng đến khi cơm nước xong xuôi lại tự giác ngoan ngoãn đem hết mớ chén đi rửa sạch.

Dọn dẹp xong thì mặt trời cũng chuẩn bị xuống núi, hai người thu thập quần áo chuẩn bị đi tắm rửa. Chỉ là Trúc Nhi không biết từ nơi nào chui trở về, lén lén lút lút mang theo thân thể dính đầy bụi đất cười hề hề chạy về đông sương phòng, tưởng mọi chuyện đã trót lọt nhưng cuối cùng vẫn bị Sở Ngu bắt được.

Trúc Nhi vặn vẹo thân mình ý đồ muốn nhảy xuống đất, Sở Ngu nhíu mày giáng một bạt tai trên mông làm tiểu yêu tinh đau tới nỗi không dám nhúc nhích. Chờ cho Mộc Đinh Hương đổ đầy nước ấm vào trong cái bồn gỗ, lúc này Sở Ngu liền đem chiếc váy trúc màu xanh cởi ra rồi tiện tay ấn luôn cả người và váy vào trong bồn nước.

- Mẫu thân cíu con.. Trúc Nhi hông muốn tắm rửa, cứu cái váy của con..

Mộc Đinh Hương vội vàng duỗi tay ôm vật nhỏ ướt dầm ướt dề vào lòng, dù lo lắng nhưng vẫn không quên trừng mắt với nữ nhân trước mặt. Sở Ngu không dám chống đối đành phải thu hồi bàn tay về, sờ sờ cánh mũi cho đỡ ngượng.

Mộc Đinh Hương cầm khăn lông ôn nhu giúp Trúc Nhi tẩy đi dơ bẩn trên người, ngoài miệng cũng nhẹ giọng trấn an nó.

- Trúc Nhi không tắm rửa trên người sẽ rất dơ, nếu con mang thân thể này về ngủ trong ổ chăn sẽ ủ thành một ổ côn trùng cho mà xem. Tới lúc đó lũ trùng sẽ phá nát cái váy nhỏ này nè, về sau tiểu Trúc Nhi của chúng ta muốn đi chơi cũng chỉ có thể để cái mông trần trụi đi ra cửa, mắc cỡ lắm đó nha....

Tiểu măng tinh nghe đến đây tay chân lập tức xoắn xít lại với nhau, nó ngượng ngùng đưa tay che cái mông rồi nói:

- Trúc Nhi không muốn để cái mông trần trụi ra khỏi cửa đâu, bây giờ con muốn tắm rửa, mẫu thân mau đem con tẩy đến thơm ngào ngạt đi ạ.

Khóe miệng của Mộc Đinh Hương gợi lên một độ cong hoàn mĩ, nàng vui vẻ xoa nắn phần thịt mũm mĩm trên đùi của Trúc Nhi.

- Vậy mới ngoan, con mà thơm tho sạch sẽ thì về sau mới có bằng hữu chịu chơi chung với con.

- Thật vậy chăng, sẽ có ngày con được chới với tiểu ca ca đã cho con kẹo đường hay sao??

Chuyện đi nhầm phòng khiến Trúc Nhi đối với Hà Tiểu Bảo nhớ mãi không quên, nó cảm thấy người này chẳng những không sợ mà còn cho nó đồ ăn ngon thì chắc chắn ngày sau nhất định là người tuỳ tùng không tồi.

:)))))))

- Đương nhiên..!! Nhưng mà việc đầu tiên Trúc Nhi cần phải làm là ăn nhiều ngủ nhiều, chờ cho con lớn thêm một ít nữa mẫu thân liền mang con đến chơi cùng với tiểu ca ca.

Dẫu sao cơ thể của tiểu măng tinh hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, nếu có thể dài hơn và tăng thêm bốn năm cân là sẽ trông như những hài tử bình thường. Chỉ là không biết nó có thể lớn lên nữa hay không, bằng không cũng chỉ có thể ở trong sơn cốc chơi cùng các loại thực vật.

Trúc Nhi làm sao nghĩ được nhiều như vậy, vừa nghe mình có cơ hội cùng trẻ con nhân loại chơi đùa là trong lòng nó vui vẻ đến không chịu được. Cứ thế Trúc Nhi vui tươi hớn hở tùy ý để Mộc Đinh Hương giúp nó tắm gội sạch sẽ thân mình.

Tắm cho Trúc Nhi xong tiểu cô nương mới đi thu thập quần áo cho chính mình. Chờ nàng tắm rửa xong, lúc trở lại phòng thì trời đã tối đen.

Đẩy cửa đi vào mới biết trong phòng chỉ chừa lại một ngọn nến, Sở Ngu mặc áo đơn ngồi dựa ở đầu giường, tóc dài màu đen tùy ý mà khoác trên vai bài ra tư thế mỹ nhân yêu mị lay động lòng người

Thấy nàng vào cửa hai con mắt của Sở Ngu lập tức sáng ngời, chăm chú dõi theo nàng không rời một bước.

Mộc Đinh Hương cố gắng không để ý tới nữ nhân này, nàng cởi giày rồi leo lên giường thật nhanh. Muốn vào bên trong thì nàng phải bước thẳng qua người của Sở Ngu, chân trước sắp sửa chuẩn bị vượt qua ai ngờ đã bị Sở Ngu nắm chặt, tiểu cô nương đứng không vững nên bắt buộc phải ngã thẳng vào thân thể mềm mại kia.

Thấy Sở Ngu kê mặt lại đây nàng vội vàng duỗi tay chống lại hai bả vai của đối phương, Mộc Đinh Hương thật muốn làm con rùa rụt cổ.

Sở Ngu quyết đoán đem cánh tay đang khóa chặt vai mình vòng qua sau đầu, biến nó từ tư thế kháng cự trở thành tư thế vô cùng tình cảm.

Bởi vậy lúc này Mộc Đinh Hương trực tiếp bị khóa ngồi ở trên người của Sở Ngu, hai cánh tay thon dài mềm mại ôm cổ đối phương trông thập phần ái muội.

Mộc Đinh Hương muốn lùi về sao nhưng phần eo lại bị cánh tay hữu lực cố định mạnh đến nổi nàng không thể động đậy.

Cảm giác được tin tức nguy hiểm, giọng nói của tiểu cô nương dần trở nên lắp bắp.

- Ngươi…… Ngươi muốn làm gì!?

Thứ nàng không thể phủ nhận chính là ngoài cảm giác thẹn thùng thì còn một loại khoái cảm ẩn ẩn chờ mong đang lặng lẽ dâng lên.

Sở Ngu cúi người, hô hấp ẩm ướt nóng hổi liên tục phả vào phần cổ của nàng, khiêu khích Mộc Đinh Hương trên người nổi lên một tầng da gà.

Cái mũi thon gọn cứ kề sát vào phần da thịt ở cổ cọ tới cọ lui, Mộc Đinh Hương nhịn không được một trận run rẩy vội duỗi tay đem đầu đối phương cố định một chỗ để ngăn nó tiếp tục làm loạn.

Sở Ngu ngẩng đầu có chút ủy khuất nói:

- Buổi chiều ta còn chưa có hết giận nàng đâu.

- Vì cái gì mà ngươi tức giận.

Đầu óc Mộc Đinh Hương bắt đầu phát hỏa, người này ngần ấy tuổi đầu còn bày đặt bắt chước tiểu hài tử tỏ vẻ giận dỗi.

- Hừ hừ...Hôm trước chúng ta làm tiệc mừng nhà mới có vài người trẻ tuổi trong thôn đến dự. Ta quan sát toàn bộ hành trình, từ đầu đến cuối đám người đó vẫn luôn nhìn nàng không rời, một chút cũng chưa từng đem ta để vào trong mắt.

Mộc Đinh Hương bấy giờ mới sực nhớ tới điểm này, ngày ấy xác thật có vài người đến chung vui, trong đó có hai người là con trai của gia đình mà lúc trước thường xuyên hay thuê Mộc Đinh Hương cắt cỏ heo. Bởi vì bọn họ nhiệt tình chiếu cố nàng cho nên ngày ấy khi con trai nhà họ đến dự tiệc, Mộc Đinh Hương cảm kích việc trước kia họ hết lòng trợ giúp thành ra cùng bọn họ hàn huyên nhiều hơn vài câu, không nghĩ tới người này vẫn luôn ghi nhớ đến tận bây giờ.

- Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi à, đem ta trở thành một khối bánh trái (1).

(1) Ý ở đây là ám chỉ ánh mắt Sở Ngu nhìn Đinh Hương như nhìn một món đồ ăn ngon.

- Hừ, cái tên Trương Quan Phu kia bị bắt đi đã lâu như vậy, hôm nay mới trở về đã gấp không chờ nổi mà chạy đến đây tìm nàng. Điều này có thể thấy được mị lực của nàng có bao nhiêu lớn.

Mộc Đinh Hương nghe nàng nhắc đến Trương Quan Phu là bắt đầu nhăn mặt, nàng nhịn không được véo bả vai của đối phương một cái rõ đau.

- Ngươi nhắc ai không nhắc lại đi nhắc cái người ghê tởm kia, ngày đó nếu không phải vì trốn hắn ta sẽ không thất hồn lạc phách chạy đến bờ sông rồi tái ngộ ngươi. Nói đi nói lại ngươi còn phải cảm tạ hắn một câu đấy.

- Phi phi phi.. mắc cái gì mà ta đây phải cảm tạ hắn. Nàng là của ta, giả sử không có hắn thì chung quy một ngày nào đó ta cũng sẽ đem nàng cướp về bên ta thôi.

- Vậy ngươi còn có gì để mà tức giận?

- Ta chính là không muốn những người khác nhìn nàng rồi nhớ thương nàng.

Lời nói của Sở Ngu tràn ngập sự chiếm hữu.

- Làm gì có ai nhìn ta, chắc là ngươi đa tâm trông gà hoá cuốc.

- Ta mặc kệ, mặc kệ ai nhìn nàng thì nàng chỉ có thể nhìn mỗi mình ta.!

Mộc Đinh Hương yên lặng nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới phun ra hai từ:

- Bá đạo!

- Ta đây liền bá đạo cho nàng xem.

Sở Ngu nhịn không được đem bàn tay đặt ở bên hông tiểu cô nương siết chặt, bá đạo đem nàng kéo đến gần.

- Lúc ăn cơm ta chạm vào ngươi, mắc mớ gì ngươi phải rút tay về??

Sở Ngu tất nhiên biết trong lòng tiểu cô nương còn rối rắm điểm này, một mặt đau lòng nàng mẫn cảm còn mặt khác mắng bản thân mình tùy tiện. Dù sao trước mắt vẫn phải giải thích cái đã:

- Chuyện này thật không phải như nàng nghĩ đâu, những tháng ngày cực khổ huấn luyện đã rèn cho ta phản ứng nhanh nhạy, buổi chiều là do ta làm theo bản năng nên mới……

Mộc Đinh Hương chớp chớp đôi mắt đẹp tựa hồ như đang nghĩ tới những lời này có ý tứ gì nhưng Sở Ngu nơi nào còn chờ đợi được. Hiện giờ ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lồng ngực, tiểu cô nương mới vừa tắm xong trên người tản ra hương vị tươi mát lại dễ ngửi chọc cho trái tim Sở Ngu ngo ngoe rục rịch. Tại thời khắc này Sở đồ tể giống hệt chú cún con chờ chủ nhân đến vuốt ve thân mật.

Bên tai tiếng hít thở càng ngày càng nặng mà tay của Mộc Đinh Hương lúc này vẫn còn treo ở trên cổ Sở Ngu, lòng bàn tay chạm đến chỗ nào cũng đều là một mảnh nóng bỏng. Mộc Đinh Hương và Lưu Niệm Niệm vừa qua sinh nhật, hiện giờ chỉ tính riêng tuổi mụ đã được mười tám mười chín tuổi, loại chuyện này nhiều ít vẫn là nghe người ta nói qua một chút.

Mà phản ứng của Sở Ngu kì thật rất lớn, ngoài ra trên người của mình bất giác đã có một chỗ phát sinh biến hóa rất nhỏ. Khoảnh khắc này đầu óc nàng hoàn toàn minh bạch chuyện gì sắp sửa sẽ xảy ra.

Nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, Đinh Hương có chút thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Sở Ngu, ánh nến ám vàng đem khuôn mặt ngượng ngùng của nàng chiếu đến mông lung nhưng lại mang theo nhè nhẹ bí ẩn dụ hoặc. Loại cảm giác này tựa như lông chim ở trong lòng Sở Ngu mạnh dạn cào hai phát làm cho tâm tư của nàng ngứa ngáy khó nhịn.

- Bảo bối~~~

Thanh âm của Sở Ngu trở nên khàn khàn, hơi thở nóng hầm hập không ngừng phun vào vành tai của tiểu cô nương.

- Câu nhân mà không biết, bây giờ ta muốn phạt nàng!

Trong lòng Mộc Đinh Hương đã sớm bị những động tác và lời nói mềm mại của Sở Ngu làm cho tan chảy nhưng bản tính của nàng vốn dĩ rất cường ngạnh, vì lẽ đó nàng ngoan cố chống thân mình lên để hỏi lại cho rõ.

- Ngươi muốn phạt ta như thế nào??

- Chờ lát nữa rồi nàng sẽ biết.!

Sở Ngu hướng về phía nàng nở một nụ cười đầy ái muội, sau đó vung bàn tay lên, một cổ kình phong lướt qua đem ngọn nến loe loét ở mép giường thổi tắt.

Trong bóng đêm dày đặc Mộc Đinh Hương cảm giác được thân thể chính mình nhẹ nhàng bị lật xuống dưới, giây tiếp theo thân thể lả lướt nóng hổi của đối phương trực tiếp áp lên trên cơ thể của nàng...