Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 59



Phía Lưu gia còn chưa tìm được lý do thật tốt để từ chối kết thông gia với nhà họ Bạch thì sáng sớm ngày hôm nay Lưu Niệm Niệm vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị người ta chặn đường.

Nhìn Mộc Không Thanh cố ý bày ra dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, Lưu Niệm Niệm trong lòng âm thầm dâng lên một trận buồn nôn.

Khi còn nhỏ, nàng đến nhà ngoại tổ mẫu chơi thường xuyên thấy được hắn, trừ những lúc phải đi bên cạnh mẫu thân thì dường như lúc nào hắn cũng mang bộ dáng này. Từ đầu thôn cho tới cuối thôn không ai là không bị bọn họ chửi mắng, hơn nữa từ ngày nàng kết thân với Mộc Đinh Hương còn được nghe kể khi nàng ấy còn nhỏ bị cả nhà họ Mộc tra tấn bốc lột, thành ra trong lòng đã ghét nay càng thêm ghét nhưng Mộc Không Thanh mặt dày cố tình không hiểu thái độ của nàng đối với hắn, vẫn cứ trơ trẽn chặn đường người khác.

Tiểu nha hoàn Xuân Hoa đứng chắn trước mặt nàng, không khách khí hướng về phía Mộc Không Thanh nói:

- Ngươi là người nào, tại sao muốn ngáng đường tiểu thư nhà chúng ta, mau tránh ra.

Mộc Không Thanh phất quạt giấy trong tay, phe phẩy ra chiều tiêu sái lắm.

- Tiểu sinh Mộc Không Thanh ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, trùng hợp hôm nay lê viên cửa Đông mời đến một vị ca kĩ có danh khí. Tiểu sinh thật vất vả mới kiếm được hai vé, muốn mời tiểu thư đi ngắm cảnh chẳng biết có được hay không?

Lưu Niệm Niệm không đợi hắn nói xong đã trực tiếp phất tay áo nói:

- Không đi, không có rãnh.!!

Nói xong ngang nhiên xoay người rời đi.

Mộc Không Thanh vất vả mới tìm được cơ hội tốt nào sẽ dễ dàng để nàng rời đi, hắn hùng hổ lao tới chặn đường nàng lại.

- Lưu tiểu thư không cần cự tuyệt nhanh như vậy, vé để xem vở tuồng này dù cho có tiền cũng khó cầu, vị ca kĩ kia tài nghệ tinh vi tuyệt hảo, lần này bỏ lỡ có thể nuối tiếc cả đời..

Nàng đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện cùng tên nam nhân vô sỉ này.

- Ta không thích xem hát, ngươi tránh ra, ta đây còn việc cần phải làm.

Xuân Hoa hiểu ý chạy nhanh đến đem Mộc Không Thanh đẩy sang một bên, không cho hắn tới gần tiểu thư nhà mình. Vậy mà hắn vẫn không từ bỏ ý định, kiên quyết đi theo lấy lòng nàng.

- Không biết tiểu thư muốn đi nơi nào, nếu không đi xem hát cũng không sao nhưng hôm nay Không Thanh muốn đãi khách.

- Ngươi nghe không hiểu tiếng người hả, nói thẳng ra tiểu thư nhà ta không thích cùng ngươi ở chung một chỗ. Ngươi là người đọc sách, ở đây lì lợm ve vãn gái nhà lành há chẳng phải làm nhục văn nhã, biết điều còn không mau tránh ra.

Xuân Hoa hướng về phía Mộc Không Thanh nhe răng trợn mắt, từ ngữ thốt ra nghe câu nào chất câu nấy.

Lưu Niệm Niệm một phen giữ chặt tay Xuân Hoa nói:

- Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi thôi, trễ quá Đinh Hương sẽ chờ chúng ta đến sốt ruột mất.

Mộc Không Thanh nhanh nhẹn nắm bắt được trọng tâm hai chữ Đinh Hương, hắn vạn lần không nghĩ tới tam muội muội không được ưa thích kia của mình cư nhiên có thể cùng Lưu đại tiểu thư giáo du với nhau. Việc này đối với người làm đại ca như hắn mà nói chẳng phải là gần quan được ban lộc hay sao?

Nghĩ như thế hắn không còn ngăn cản các nàng nữa, nhìn bóng dáng người thương dần đi xa, trên mặt hắn hiện lên ý cười đầy thoã mãn.

Lưu Niệm Niệm đi đến trước cửa tiệm, thấy khách đông nên nàng kéo ghế đến phía sau ngồi, một bên nhìn các nàng bận việc một bên cùng các nàng trò chuyện đủ thứ việc trên đời. Lựa lúc vắng khách nàng mới cùng Mộc Đinh Hương nói tới chuyện ban sáng.

- Đại ca kia của ngươi thật đáng ghét, thừa tinh lực như vậy chi bằng dồn hết vào chuyện đọc sách thì tốt biết bao.

Mộc Đinh Hương trong lòng nhảy dựng, liếc nhìn Sở Ngu ra hiệu rồi kéo Lưu Niệm Niệm đến gian phòng cách vách:

- Niệm Niệm, ngươi về sau ngàn lần vạn lần không được tiếp xúc với Mộc Không Thanh, cách tốt nhất vẫn là đừng nhìn mặt hắn.!

Lưu đại tiểu thư tỏ vẻ như mình đã hiểu, sẵn tiện trấn an Mộc nha đầu một phen.

- Yên tâm, hiện tại ta nhìn thấy toàn gia bọn họ liền cảm thấy ghê tởm, lần sau nếu hắn lại dám tới tìm ta, ta chắc chắn sẽ cho hắn nếm thử mùi vị của gạch đá.

Tuy rằng đã nhận được lời cam đoan từ Lưu Niệm Niệm nhưng trong lòng Mộc Đinh Hương vẫn thấy bất an vô cùng. Hôm nay nàng không còn tâm trạng để dạo phố, một lòng chỉ muốn đến Lưu phủ tìm Quý Vân Nương nói lại chuyện này.

Thấy Mộc Đinh Hương bộ dáng đứng ngồi không yên, nàng nhịn không được thắc mắc trong đầu.

- Đinh Hương, tỷ đây là đang làm sao??

Lúc này Mộc Đinh Hương mới nhớ tới chuyện phải ngăn chặn cảm xúc thái quá của mình lại. Nàng nói dối rằng hôm nay mình thấy không thoải mái, không muốn ra ngoài đi dạo. Bấy giờ Lưu Niệm Niệm mới lưu luyến dắt Xuân Hoa về nhà.

Đinh Hương muốn đi theo nàng để gặp Quý Vân Nương nhưng không biết nên dùng lý do gì, nhớ tới việc Quý cô cô buổi sáng ngày nào cũng sẽ đến đây, lát nữa tranh thủ tìm cơ hội cùng người nói chuyện mới được.

Ai ngờ mới vừa dọn dẹp quán xong đã thấy Mộc Không Thanh canh giữ ở bên ngoài tự lúc nào, Mộc Đinh Hương trong lòng tràn đầy sự chán ghét đối với người này, nàng vờ như không thấy, trực tiếp đi lướt qua người hắn.

- Tam muội, tam muội...

Hắn kêu vài tiếng, nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia cư nhiên một ánh mắt cũng không thèm cấp cho mình khiến hắn giận sôi máu. Hắn bước tới kéo ống tay áo của nàng quát lớn:

- Ngươi điếc à, đại ca kêu khản cả cổ ngươi cũng không lên tiếng.

Vừa dứt lời đã bị một cổ sức mạnh khủng khiếp đẩy ngã vào vách tường, sau đó té ra giữa đường.

- Ngươi là cái thá gì mà dám đối với nàng động tay động chân??

Mộc Không Thanh tuy là người đọc sách nhưng sức ăn vặt của hắn so với người khác tốt hơn nhiều, thân mình cũng khá là cường tráng. Hắn không nghĩ đối phương có thể dùng một tay ném hắn lên vách tường, hơn nữa người này lại còn là nữ nhân.

Định thần lại mới biết người tới là Sở Ngu, nguyên bản đang nổi giận đùng đùng hắn trở nên hơi hoà hoãn lại một chút. Dù sao người này đã từng đem Trương Quan Phu và lão nương nhà mình đưa đến nhà lao chịu khổ, chưa kể vũ lực nàng ta sử dụng tuyệt đối không thể khinh thường. Nhìn hai người trước mặt xiêm y đều là chất lượng hảo hạng, tam nha đầu còn được nuôi dưỡng đến nỗi trắng trẻo mập mạp thoạt nhìn là biết cuộc sống trải qua tương đối dễ chịu. Vì thế hắn lồm còm ngồi dậy bắt chuyện, tận sức dời đi lực chú ý.

- Aiiii nha hoá ra là em rể, xin tự giới thiệu ta là đại ca của Đinh Hương.

Mộc Không Thanh có chút tức giận, lúc trước Mộc mẫu ở không chẳng có gì làm chạy đi trêu chọc Sở Ngu làm chi không biết. Nữ nhân thì nữ nhân, ít nhất người ta có thể kiếm tiền, nếu mẫu thân không chọc nàng hiện tại tiền chẳng phải bó lớn bó nhỏ nối đuôi nhau chảy tới Mộc gia hay sao?

Bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm lạnh như băng.

- Đừng có mặt dày ở đây nhận người thân, ta không có đại ca, cũng không quen biết ngươi.. Google 𝗇gay 𝘵𝒓a𝗇g _ 𝙏R𝑈M𝙏R𝑈𝓨Ệ 𝑁﹒𝑣𝗇 _

Mộc lão đại vội vàng giải thích với Sở đại gia:

- Ta là đại ca của tam nha đầu thật mà, ta là Mộc Không Thanh. Em rể trước kia chưa thấy qua ta, ngươi không biết cũng là chuyện thường tình..

Ai ngờ Sở Ngu vung tay áo lên nói:

- Cút!!

Hắn nghe vậy hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn có chút không tình nguyện.

- Sở Ngu, ngươi đây là thái độ gì? Ngươi cưới muội muội ta thế nhưng dám đối với ta hung ác như vậy, thật là quá vô lý.

Dĩ nhiên Sở Ngu chỉ cười lạnh một tiếng.

- Vô lý? Ngươi cũng xứng cùng ta nói đạo lý hay sao?? Lúc trước ở Mộc gia ta từng nói qua, về sau người họ Mộc dám đến tìm Đinh Hương ta sẽ đốt nhà các ngươi. Mấy lần trước xem ra là do ta quá khoan dung mới tạo cơ hội cho ngươi tới đây quấy rối, giống hệt như chó bám đuôi!!

Mộc Không Thanh ở bên đường bị Sở Ngu mắng chửi là chó cẩu tức khắc nhịn không nổi nữa, hắn thuộc loại người xem trọng mặt mũi lại là người đọc sách thánh hiền. Tuy rằng da mặt có hơi dày nhưng đối phương chưa từng giữ thể diện cho hắn, điều này khiến một đại nam nhân như hắn có phần suy sụp.

- Quả nhiên vẫn chỉ là người giết heo, thô tục bất kham. Nói chuyện với ngươi khác gì đàn gảy tay trâu đâu.?

Thấy hắn ngôn từ chói tai nàng cũng lười cùng hắn tranh chấp, Sở Ngu hướng về Mộc Không Thanh dứ dứ nắm tay, quả nhiên người nọ sắc mặt trắng bệch, hùng hùng hổ hổ xoay người rời đi.

Chờ người đi khuất nàng mới dắt ngựa đến đây, lôi kéo Mộc Đinh Hương lên ngựa về nhà.

- Sở Ngu, chuyện này phải nói sớm cho cô cô biết mới được.

Nàng đặc biệt thấp thỏm, sợ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

- Được, ngày mai chờ cô cô tới mua thịt ta sẽ nói, Mộc Không Thanh kia quả thực không biết xấu hổ. Bất quá nàng cứ yên tâm, chúng ta chỉ cần lén lút đem chuyện này tiết lộ cho Mộc mẫu biết một chút, nữ nhân kia bất luận so với ai khác đều sốt ruột hơn cả, việc ve vãn này chắc chắn không thành.

Tiểu cô nương được trấn an tinh thần, tâm tư treo trên cao rốt cuộc cũng dần hạ xuống.

Buổi sáng ngày thứ hai quả nhiên Quý Vân Nương lại tới quầy thịt, kì thật trong nhà việc đi chợ mua thịt cá căn bản không tới lượt nàng động tay, chủ yếu vẫn là do nàng nhàn rỗi không thể không tìm chút chuyện để làm. Hiện giờ nữ nhi theo Sở Ngu bán thịt nàng liền muốn đến nhìn các nàng nhiều một chút, thấy các nàng thân mật khắng khít cũng là một loại vui vẻ.

Vừa tới gần đã bị Mộc Đinh Hương kéo vào gian phòng nhỏ cách vách, nàng còn nghĩ trong đầu rằng không biết tiểu nha đầu sẽ mang đến cho nàng kinh hỉ gì, ai dè là tin tức động trời khiến người nghe hoảng sợ không thôi.

- Chuyện Mộc đại lang có ý với Niệm Niệm ta sớm đã biết. Khoảng thời gian ta chưa biết việc hai con bị tráo đổi thân phận, ta chỉ đơn giản cảm thấy cách bọn họ đối xử với người khác quá khó coi cho nên không muốn Niệm Niệm tiếp xúc với hắn. Trước kia không thể, bây giờ càng không thể để Mộc Không Thanh kia mặc sức làm bậy.

Quý Vân Nương cố gắng đè ép cổ hoả khí đang dâng cao trong người.

- A Ngu nói nếu không còn cách thì cứ đem chuyện này thả tới tai Chu Thị, bà ta nhất định sẽ không cho phép loại chuyện loạn luân này phát sinh.

- Nếu như vậy đến lúc đó nàng ta sẽ tìm đủ mọi lý do để mang Niệm Niệm đi, dựa theo thủ pháp ả ta đối xử với con và hai vị nữ nhi họ Mộc ta thừa biết sau khi cướp được người trở về, ả nhất định sẽ bán nàng ra ngoài với giá cao.

Quý Vân Nương cau mày, nghiêm túc cùng nàng thảo luận vấn đề.

- Vậy thì không được, chúng ta không thể để Niệm Niệm trở lại nhà họ Mộc.

Mộc Đinh Hương nhớ lại cảnh ngộ nàng từng trải qua, đồng thời việc xảy ra với hai vị tỷ tỷ cũng xuất hiện dồn dập trong đầu. Nàng biết Mộc mẫu sẽ không bởi vì nàng là nữ nhi thân sinh mà nương tay, chỉ cần có thể đổi ra tiền nuôi nam tử đọc sách bà ta chuyện gì cũng có thể làm.

- Đúng vậy, lúc trước nương sợ bà ta mang Niệm Niệm đi cho nên mới cùng phụ thân của con thương lượng mất mấy ngày, vì chuyện này chúng ta mới chần chừ, trì hoãn việc nhận lại con. Hôm nay nương muốn hỏi con có oán chúng ta hay không?

Quý Vân Nương đau lòng, khuôn mặt từ ái vuốt ve tóc đứa nhỏ đáng thương trước mặt.

Nếu là trước kia Mộc Đinh Hương khẳng định trong lòng của nàng ít nhiều cũng có một chút mất mát, nhưng hiện giờ vợ chồng Quý Vân Nương đối xử với nàng như thế nào nàng đều hiểu rõ. Hơn nữa thời gian gần đây nàng tiếp xúc với Lưu Niệm Niệm đủ lâu, thừa biết người này là một tiểu cô nương đơn thuần lại ngốc nghếch, một khi rơi vào tay Mộc mẫu chắc chắn sẽ bị tra tấn cho đến chết. Quý Vân Nương biết rõ điểm này mới không thể không đưa ra quyết định như vậy. Nàng cười cười ôm lấy cánh tay mẫu thân, dịu dàng nói:

- Nương, bên cạnh con còn có Sở Ngu. Hơn nữa người cùng cha... à còn bà ngoại nữa, tất cả đều đã thừa nhận con, ngầm yêu thương và quan tâm đến con. Có nhiều người thương tiếc con như vậy, bảo con làm sao có thể oán hận được đây??

- Đứa nhỏ ngốc, con là miếng thịt trời ban cho ta, ta không yêu thương con thì yêu thương ai. Nương và cha con nuôi dưỡng Niệm Niệm gần mười tám năm, đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, chúng ta không đành lòng đưa nàng vào hang cọp nên mới nóng lòng tìm đối tượng ưu tú để gả nàng đi. Đến lúc đó có nhà chồng che chở thì dù độc phụ kia muốn kiếm chuyện cũng không thể gây nên sóng to gió lớn gì.

- Khi còn nhỏ con đã bị độc phụ kia tra tấn thế nhưng rất may không có bị ả ta dạy hư. Giờ đây thấy con nghĩ thay cho Niệm Niệm lòng ta rất vui, cũng rất cảm kích ông trời có mắt đã đem hài tử ngoan trả lại cho chúng ta.

Quý Vân Nương nói xong những lời này, trên gương mặt đã tràn đầy nước mắt.

Nay cuộc sống của nàng đã tốt hơn đôi chút, dẫu vậy Mộc Đinh Hương vẫn thường nhớ lại quá khứ để lấy đó làm động lực. Những đêm đông tối mịt nàng xém chết đói, chẳng biết lúc ấy lấy đâu ra dũng khí để nàng có thể chống đỡ tới hừng đông, nàng không có cách nào oán hận cha mẹ thân sinh của mình bởi lẽ nếu bọn họ biết được nàng có cuộc sống chẳng khác gì súc vật bọn họ chắc chắn sẽ càng thêm khổ sở. Cũng may tất cả đều đã trôi qua, nàng may mắn gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, nữ nhân này đã dùng hết sự nhiệt tình để chữa khỏi những tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần của nàng, hiện giờ lưu lại chỉ toàn là dư âm của hạnh phúc.

Nhìn mẫu thân xúc động nói không thành lời Mộc Đinh Hương vội vàng ôm người vào lòng an ủi một trận, nàng phải cần mẫn nói vài câu tri kỉ mới đem tâm tình của Quý Vân Nương kéo lên được một chút. Chuyện cần làm trước mắt là đem vấn đề của Lưu Niệm Niệm thảo luận thật tốt, lát nữa mẫu thân trở về nhất định sẽ nói cho phụ thân biết, nghĩ tới mọi người cùng nhau liên thủ đối phó đám người nhà họ Mộc lòng nàng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

(*) Mộc mẫu tên thật mang họ Chu, thuở xưa lấy chồng phải theo họ chồng. Cách gọi Mộc lão Mộc mẫu trong truyện này là ví dụ điển hình.