Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 60



Gần đây vận khí của Lưu Niệm Niệm không được tốt cho lắm, điển hình là lúc nàng đi ngoài đường luôn bị người khác cản trở. Đầu tiên là Mộc Không Thanh không biết liêm sỉ, tiếp theo là mẫu thân của hắn, Chu thị.

Chỉ nhìn nữ nhân thân hình khô quắt như que củi đang đứng trước mặt là Lưu Niệm Niệm lại không thể khống chế tinh thần, những hình ảnh trong quá khứ cứ lần lượt hiện ra trong đầu. Nhớ lại mỗi lần về thôn Phù Dung, người dân từ đầu thôn cho tới cuối thôn đều bị nữ nhân đanh đá này chửi mắng, bộ mặt hung ác lẫn lãnh khí quanh thân xưa nay chưa từng thay đổi.

Tiểu nha hoàn Xuân Hoa vừa bị nàng sai đi mua một ít thức ăn cho nên giờ đây chỗ này chỉ còn lại một mình nàng. Lưu Niệm Niệm không biết bà ta tìm mình làm gì, nàng cau mày lùi về phía sau vài bước, gương mặt đầy vẻ cảnh giác nói:

- Tốt nhất là đừng có chắn đường ta!

Ai ngờ Mộc mẫu vẫn đứng im không chịu tránh đi, trái lại còn nhìn chằm chằm vào nàng, miệng thì bắt đầu đưa ra những lời đánh giá cực kỳ khó nghe.

- Chậc chậc chậc, quả thực được nuôi dưỡng rất tốt nha. Eo nhỏ mông lớn, đem so với hai vị tỷ tỷ thì ngươi đẹp hơn rất nhiều.

Lưu Niệm Niệm thật sự hoảng sợ, giọng nói cũng theo đó lạnh đi mấy phần.

- Phụ nhân kia ngươi ở đó nói hưu nói vượn cái gì đấy, mau tránh ra cho ta, bằng không đừng trách ta vô lễ với người lớn.!!

Tuy nàng tính tình hiền lành nhưng dù sao cũng là đại tiểu thư nhà giàu nhất huyện, thân thể lúc nào cũng toát lên nét quý khí, mặc dù chưa bao giờ gặp qua trường hợp khó xơi như thế này nhưng nàng tự tin nàng vẫn có thể đối phó được.

Dẫu sao Mộc mẫu này nào phải người thiện lương gì, đối với mấy mấy lời quát tháo doạ dẫm bà chẳng chút nào sợ hãi, trái lại bà ta còn ngang nhiên tiến lên một bước duỗi tay nâng cằm đối phương để quan sát cho kĩ.

Lưu đại tiểu thư trong lòng một phần sợ hãi, nhiều hơn là phẫn nộ cùng chán ghét. Nàng dùng sức hất tay đối phương ra, nghiêm mặt nói:

- Phụ nhân điêu ngoa này từ đâu mà tới, giữa thanh thiên bạch nhật dám làm càn như thế?

- Hơ hơ, tính cách này không hổ danh là hài tử được nhà giàu nuôi dưỡng thành, không giống với đại tỷ nhát gan của ngươi, nó vì sợ phiền phức nên suốt ngày cứ vâng vâng dạ dạ trông phát chán đi được.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nương ta chỉ có ta và đệ đệ, phía trước làm gì còn tỷ tỷ. Nếu ngươi còn tiếp tục nói bậy thì đừng trách ta không khách khí.

Cơ thể nàng run lên bần bật nhưng vẫn cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, chỉ là sự sợ hãi trong lòng không có cách nào tiêu tán, trái tim theo đó cũng đập nhanh đến lợi hại.

Mộc mẫu chỉ đứng đó lắng nghe, đợi đối phương nói hết mới nở nụ cười để lộ hai hàm răng mọc lởm chởm. Tuy im lặng là thế nhưng mấy câu nói tiếp theo mới triệt để khiến cho Lưu Niệm Niệm cả người phát lạnh.

- Thật giỏi, tính tình này quả thật rất giống ta, dù sao ngươi cũng là miếng thịt trên người ta rớt xuống, giống nhau cũng là điều đương nhiên.

Lúc này Lưu Niệm Niệm chẳng thể tiếp tục cố gắng được nữa, nàng đem bàn tay đang vuốt ve mặt mình lần nữa hất đi, tay phải dùng hết sức tát vào mặt đối phương. Khuôn mặt Mộc mẫu ban nãy còn đang dương dương tự đắc, sau cú đánh tức khắc lạnh xuống trong nháy mắt.

Nếu đối phương thật sự là tiểu thư nhà giàu, bị nàng tặng một cái tát chỉ có thể ngoan ngoãn mà chịu đựng nhưng cố tình nữ nhi trước mặt lại là hài tử mà bà cất công tráo đổi ở quá khứ. Đứa nhỏ này do bà đích thân hoài thai chín tháng mười ngày mới hạ sinh ấy thế mà ngày hôm nay nó dám leo lên đầu mình ngồi.

Mấy đứa con trong nhà đã từng có đứa dám làm trái và phản bác lời nói của nàng, thậm chí còn cứng đầu cùng nàng đối nghịch. Kết quả thì sao? Một đứa thì trở nên ngu dại, còn một đứa thì bị chính mình bán ra ngoài.

Hiện giờ Lưu Niệm Niệm trở tay liền cho nàng một cái tát, mạnh tới nỗi hai mắt thấy toàn sao trời, lửa giận dâng lên tới não nhưng chẳng có chỗ để nàng phát tiết.

- Tiểu tiện nhân nhà ngươi thế nhưng lại dám đánh cả mẹ ruột của mình, uổng công mấy năm qua ngươi được nhà giàu dạy dỗ, cư nhiên vẫn là thiếu giáo dưỡng như vậy... Phiiii...

Mộc mẫu khinh bỉ phun nước bọt đầy trên đất, bộ dạng nhìn qua cực kỳ thô tục, trong lòng Lưu Niệm Niệm cảm thấy vô cùng buồn nôn nhưng dẫu sao những lời nãy giờ Mộc mẫu nói ra đã sớm nhắc lên sóng to gió lớn trong đầu của nàng, Niệm Niệm cưỡng bách chính mình đứng thẳng lưng, bộ dáng vô tình lạnh lùng lên tiếng.

- Bà điên này từ đâu mà ra, không biết liêm sỉ còn dám mạo nhận là mẫu thân của ta. Thật là nực cười, chờ lát nữa ta gọi người tới đánh gãy chân chó của ngươi.

Mộc mẫu ôm bụng cười mãi không thôi, rõ ràng chẳng có chút nào gọi là sợ hãi.

- Kêu đi, ngươi cứ việc kêu nhiều người đến đây đi. Càng nhiều người biết thân phận thật sự của của ngươi thì càng tốt, tới lúc đó Quý Vân Nương yêu nghiệt kia không cần ngươi nữa thì ngươi mới chịu ngoan ngoãn đi theo ta trở về Mộc gia. Người làm mẹ như ta đây nhất định sẽ tìm cho ngươi một vị tân lang có gia thế trong sạch.

Đầu óc của Lưu Niệm Niệm lúc này cứ ong ong vang lên, dư âm vươn lại toàn là hoảng loạn. Sự thật chấn động làm nàng vừa tức lại vừa giận, trong đầu thoáng chốc hiện ra một loạt hình ảnh bao gồm khoảng thời gian trước kia mẫu thân của mình bắt đầu để ý đến Mộc Đinh Hương và Sở Ngu. Cha và nương của mình nhiệt tình thu mua lương thực chưa phơi khô của họ, tận tâm tận lực giúp các nàng ấy chuyện xây nhà dựng cửa. Thậm chí vào lần sinh nhật thứ 17 của mình, buổi tối ngày hôm đó hai người lén lút đi khỏi nhà, đến tận buổi chiều ngày hôm sau mẫu thân mới trở về, hôm nay xâu chuỗi lại chắc chắn là họ đã đi đến chỗ của Mộc Đinh Hương.

- Ta không hiểu ngươi nói gì, nha hoàn nhà ta sắp trở về, với sức khỏe của hai người trẻ tuổi chúng ta cộng lại dù cho có đánh nhau thì nghiễm nhiên vẫn chiếm thế thượng phong. Nếu thức thời thì mau chóng rời đi, bằng không đừng trách ta ác độc đánh ngươi mất mạng.

Thấy nàng không coi trọng đạo lí còn giở giọng ăn nói trịch thượng với mình, bà nghĩ không bằng ở trước mặt mọi người la lối khóc lóc đem thân phận của Lưu Niệm Niệm nói toạt ra cho nó biết thế nào là lễ độ. Nhưng sau khi cẩn thận suy đi tính lại bà đành đem cái ý niệm này quẳng ra sau đầu, đợi thời cơ chín muồi mới lôi chuyện này ra ánh sáng cũng chưa muộn. Nữ nhi được nuôi trong nhà giàu có càng lâu thì càng tích cóp được nhiều tiền, trước tiên để tiền ấy chui vào tay rồi mới từ từ đem người rước về sau đó đích thân đi tìm nhà giàu tống cổ nó đi để nhận tiền cưới hỏi, một hòn đá trúng mấy con chim chẳng phải tốt hơn hay sao?

- Nếu ta mà là ngươi thì nãy giờ ta đã câm miệng chạy về nhà mang thân phận thật sự của mình giấu kín, như vậy vẫn có thể tiếp tục làm đại tiểu thư nhà giàu chứ không phải ở đây đôi co cùng mẹ ruột của mình đâu.!!

Mộc mẫu cắn răng nhắc nhở, nửa bên mặt do cái tát ban nãy đối phương gây ra vẫn còn ẩn ẩn đau đớn, nha đầu chết tiệt kia đúng thật là ra tay quá tàn nhẫn, dùng sức không chút kiên dè nào.

Hoàn toàn trái với suy nghĩ của bà, từ nãy đến giờ Lưu Niệm Niệm đã nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm thái, lúc bà ta liến thoắng thì nàng đứng đó cẩn thận suy nghĩ. Mấy ngày gần đây trên người cha và mẹ dường như phát sinh một chút biến hóa vi diệu, từ biểu hiện của Lưu Hừ và Quý Vân Nương có thể đoán được hai người bọn họ đã sớm biết thân phận con mình bị tráo đổi. Vậy mà hai người chậm chạp không chịu đem Mộc Đinh Hương nhận tổ quy tông, điều này có nghĩa bọn họ cũng không muốn để cho mình trở lại Mộc gia.

Nháy mắt tư tưởng trong lòng được khai sáng rộng mở thông suốt, tuy rằng bởi vì chuyện thân phận mà khổ sở nhưng nàng đã không còn cảm thấy sợ hãi như lúc trước. Nghĩ như vậy trong lòng liền có đáp án, nàng lãnh đạm lên tiếng:

- Ngươi cứ việc làm theo ý ngươi muốn nhưng ngươi hãy thử ngẫm lại mà xem, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý tin tưởng vào lời nói xằng bậy của ngươi đây.

Mộc mẫu trăm triệu không nghĩ tới phản ứng sau khi biết chuyện của Lưu Niệm Niệm sẽ lại là như thế này, dựa theo phán đoán trước đây mặc kệ nữ hài tử nhà nào gặp phải loại tình huống này đều sẽ theo bản năng mà hạ mình thỏa hiệp, cầu xin đừng đem chuyện thân phận của mình tiết lộ ra bên ngoài. Ai ngờ nữ nhi trước mặt chẳng có chút nào gọi là sợ hãi, điều này cùng việc nàng tưởng tượng khác xa rất nhiều.

Tròng mắt của bà chuyển động nhanh như chớp, ngữ khí cũng liền thay đổi.

- Niệm Nhi con nghĩ kỹ lại đi, ta mới là mẫu thân của con. Mẹ con chúng ta xa cách nhiều năm như vậy, không có thời khắc nào là nương không nghĩ đến con..

Lưu Niệm Niệm nghe thấy người mình ghét nhất ở trước mặt mình tự xưng là mẫu thân thì tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nàng lạnh giọng quát:

- Ngươi câm miệng...! Nương thân ta là người Lưu phủ, là lão bản của Ngũ Vị Thực Cư. Hạng cóc ghẻ như ngươi cũng trơ mặt chạy đến đây mạo nhận là mẫu thân của ta, thật nực cười.

Bị nữ nhi chửi mắng khuôn mặt bà ta trở nên vặn vẹo, giọng nói dần trở nên lãnh đạm.

- Lưu Niệm Niệm ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, biết điều ngoan ngoãn nghe lời ta thì tốt, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục nhận giặc là mẹ thì đừng trách ta không lưu tình

Lưu đại tiểu thư khịt mũi hừ lạnh, lớn tiếng đôi co.

- Ai cần ngươi lưu tình??? Ta thật sự rất muốn biết ngươi sẽ làm thế nào đó, chắc là đem ta đánh thành kẻ ngốc rồi bán cho lão già ất ơ nào đó trong thôn, đổi lấy chút tiền cho nhi tử của ngươi đọc sách chứ gì.

Mộc mẫu không đem mấy lời nói này để ở trong lòng, bà thật sự không để bụng thái độ xấc xược này.

- Đầu óc này quả nhiên giống hệt ta, phải nói thậm chí còn thông minh hơn nhiều. Mặc kệ trong lòng ngươi có bao nhiêu không thích nhưng dù gì trong thân thể kia cũng chảy xui dòng máu của ta, trừ phi huyết thống trên người của ngươi thuộc về Lưu Hừ, nếu không vô luận ngươi có làm thế nào cũng thoát không khỏi thân phận nữ nhi nhà họ Mộc. Nếu ta mà là ngươi nhất định ta sẽ tìm cách đem tiền Lưu phủ mang về, một khi trong nhà có tiền ta tất nhiên sẽ đối xử với ngươi còn tốt hơn Bồ Tát. Hơn nữa chúng ta là người một nhà còn bọn họ mới là người ngoài, chờ nhà họ Quý vạch trần thân phận thật sự thì ngươi làm gì có kết cục tốt?? Không bằng bây giờ hai người chúng ta liên thủ, thừa dịp hiện tại bọn họ chưa phát hiện con đem đồ vật có giá trị chuyển ra bên ngoài để nương giúp con giấu đi, về sau lỡ bị phát hiện cũng chẳng có gì để lo.

Khuôn mặt nhỏ của nàng trắng xanh đan xen, nguyên lai phụ nhân này đã có ý đồ từ trước, quả thực là đê tiện vô sỉ.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, tránh xa ta ra một chút. Nếu cảm thấy cái tát vừa rồi còn chưa đủ ta đây không ngại cho ngươi thêm vài cái nữa.

- Nha đầu chết tiệt không biệt sống chết, hiện tại không nghe lời ta thì sau này đừng có khóc lóc hối hận.

Biết rõ đối phương chẳng dễ thu phục như tưởng tượng, Mộc mẫu không khỏi có chút sốt ruột, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy nhất định phải bám lấy thật chắc. Mắt thấy tiểu nha hoàn đang bước đến đây Mộc mẫu quyết định trước mắt tạm thời đem việc này gác lại, hiện giờ nha đầu chết tiệt này còn chưa suy nghĩ thấu đáo về tình cảnh của mình, đợi nó nghĩ thấu lúc đó hẵn ra tay, chắc chắc sẽ không có sai lầm.

Bà âm thầm hạ quyết tâm, chỉ là mình vất vả đi tới huyện thành một chuyến lại chẳng muốn tay không mà về, có hai văn tiền đồng để đi xe ngựa vậy mà kiếm không ra, chuyện này vô luận thế nào nàng cũng có chút nuốt không trôi.

Nhát thấy Lưu Niệm Niệm nắm chặt túi tiền nhỏ ở trong tay đôi mắt bà bắt đầu chăm chú xoay chuyển. Thừa dịp đối phương không chú ý nàng liền xông lên giật lấy rồi mau chân chạy trốn.

Nhưng ai mà biết túi tiền này nằm ở trong tay tiểu nha đầu cư nhiên lại khó cướp đoạt đến như vậy. Mộc mẫu nhất thời nảy sinh ác ý, đầu óc không rãnh quan tâm có ai ở xung quanh nữa, tay chân chuyên tâm cùng người kia giằn co cắn xé.

Tuy rằng mọi ngày nàng không thường xuyên gặp được loại người này nhưng khi bà ta xuất hiện cả cơ thể của nàng từ lâu đã chủ động tiến vào trạng thái chiến đấu. Từ đầu sớm đề cao cảnh giác cho nên khi bà ta vừa nhúc nhích nàng thừa biết bước tiếp theo đối phương sẽ làm gì. Lợi ích của việc trẻ tuổi là thân thể linh hoạt và phản ứng nhanh chóng, nàng trực tiếp đem túi tiền giữ thật chặt, tiện đà gạt giò Mộc mẫu.

Bà ta không nghĩ tới Lưu Niệm Niệm tuyệt tình như vậy, không nói không rằng trực tiếp đá vào chân khiến mình ngã vào bức tường ven đường, bụng dạ cồn cào thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Đá xong cú này nàng lập tức đứng vững thân thể, mặt vô biểu tình nhìn Mộc mẫu tựa vào bức tường không ngừng kêu rên. Lúc này đây gương mặt của Lưu Niệm Niệm âm trầm khác xưa, nàng lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt sắc lẹm hoà cùng gương mặt non nớt chẳng hề hợp nhau chút nào. Nàng sửa sang lại xiêm y trên người cho phẳng, không nói thêm gì xoay người rời đi, tuyệt nhiên chẳng cho Mộc mẫu thêm một ánh mắt nào cả.

Người xưa nay luôn âm hiểm giảo hoạt như Mộc mẫu chỉ bị ánh mắt ngoan độc kia nhìn chằm chằm vậy mà đã bị doạ cho không thể nói năn thành lời. Trước giờ bà tưởng đứa nhỏ này là miếng thịt trên người của mình nhưng tình huống trước mặt khác xa suy tưởng của bà, khiến Mộc mẫu bắt đầu có chút đắn đo.

Bên này, Lưu Niệm Niệm chưa đi khỏi ngõ nhỏ được hai bước liền đụng phải một nữ tử cao gầy.

- Ở bên đường ẩu đả với người lớn tuổi, lá gan không nhỏ nha.

Giương mắt nhìn lên chỉ thấy nữ tử trước mặt mắt hẹp mi dài, thần thái anh tú. Biểu tình trên khuôn mặt nhìn không ra là hỉ hay nộ.

Hô hấp của Lưu Niệm Niệm phút chốc cứng lại, không biết người này rốt cuộc đứng đây nhìn bao lâu, quan trọng nhất là cuộc đối thoại giữa nàng và Mộc mẫu bị nghe qua nhiều hay ít?

Phụ nhân ở phía sau chẳng những không lấy được túi tiền mà còn bị con gái quăng ngã cả người đau nhức, trong lòng đã sớm nguyền rủa Lưu Niệm Niệm. Giờ đây nghe được có người lạ nói chuyện bèn không ngừng lên tiếng phụ hoạ:

- Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ đều vô pháp vô thiên..

Còn chưa nói xong, phát hiện nữ tử vừa mới xuất hiện vận trên người phục sức quen thuộc cùng với mấy người nha môn ngày đó tới bắt mình không sai biệt mấy, cho đến khi ánh mắt quét tới trên mặt nàng ta thì bà càng hoảng sợ hơn nữa.

Hoá ra là nữ bộ đầu của huyện Nhạc Sơn, sát tinh này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?

Thời gian đã qua một năm nhưng Mộc mẫu đối với Viên Phượng Hoa vẫn là có chút ấn tượng. Ngày đó người này tới cửa đem Trương Quan Phu mang đi, khí tràng lạnh băng cùng ánh mắt dữ tợn đến giờ vẫn làm lòng bà sợ hãi.

Cơ mà hiện giờ lời nói cũng đã nói ra, chỉ có thể phóng lao thì phải theo lao mà thôi.

- Quan gia, tiểu nữ tử dám trước mặt mọi người ẩu đả với lão nhân, ngài cần phải thay ta làm chủ a.

Viên Phượng Hoa nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng.

- Thay ngươi làm chủ cái gì? Chẳng lẽ bảo ta đem túi tiền của nàng đưa cho ngươi à?

Huyết sắc trên khuôn mặt của Lưu Niệm Niệm cùng Mộc mẫu nháy mắt rút hết, người này sợ là vừa rồi đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cả hai, chuyện thân phận của mình khó tránh khỏi bị đối phương hoài nghi. Mộc mẫu vừa phạm tội trộm cướp bị nha môn bắt giữ, bị quan phủ phạt mấy chục đại bản nên giờ nghe nữ bộ đầu nói thế thì sợ tới mức hồn phi phách tán.

Nháy mắt Mộc mẫu không muốn làm ầm ĩ chuyện này nữa, bà chỉ cầu mong cho người kia đi nhanh một chút. Ở lại lâu chỉ sợ đối phương tìm lý do đem mình nhốt vào đại lao thêm lần nữa. Hai mươi trượng đợt trước giờ nhớ tới vẫn còn đau âm ỉ đây này.

Mộc mẫu bị ánh mắt sâu không thấy đáy của Viên Phượng Hoa đảo qua cả người đã không rét mà run, tức khắc một câu cũng không dám lên tiếng. Chẳng đợi cho đối phương nói chuyện bà đã sợ hãi bò dậy vụt chạy đi.

Lưu Niệm Niệm không ngờ độc phụ hung dữ kia vậy mà lại hoảng sợ khi nhìn thấy nữ tử mặc quan phục này, nàng vừa kinh ngạc lại vừa có chút lo sợ bất an.

Viên Phượng Hoa vẫn giữ im lặng, nàng chỉ nhìn đối phương bằng một ánh mắt ý vị thâm trường rồi sau đó quay người rời đi.

Trong vòng hai nén hương ngắn ngủi mà Lưu Niệm Niệm đã trải qua quá nhiều sự thay đổi. Trong khoảng thời gian ngắn thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Ban đầu dự tính đến hàng thịt tìm Mộc Đinh Hương chơi, nào ngờ giữa đường bị Mộc mẫu giày vò một trận khiến nàng không còn tâm tình nào đi đến đó.

Bất quá sau khi biết thân phận thật sự của mình và Mộc Đinh Hương đã bị bà ta tráo đổi, nhất thời tâm trạng của nàng có chút phức tạp, đồng thời cũng không biết nên cư xử thế nào cho phải, điều này làm nàng không khỏi có chút ảm đạm.

Trước giờ ở bên ngoài có chuyện gì khiến nàng ủy khuất hoặc trong lòng khổ sở nàng đều có thể đi tìm mẫu thân tâm sự. Nay phát sinh chuyện này nàng nào dám đi tìm Quý Vân Nương tố khổ.

Nếu như những lời Mộc mẫu nói ban nãy điều là sự thật, mình không phải là nữ nhi nhà họ Lưu, sau này lỡ như Lưu gia không cần nàng nữa thì phải làm sao bây giờ. Nhớ lại thường ngày Quý Vân Nương đối với mình yêu thương có thừa, chăm lo từng chút và dạy dỗ mình toàn điều hay lẽ phải, trong khoảng thời gian ngắn bi thương dâng ngập cõi lòng, hốc mắt đỏ ửng, từng giọt lệ như châu như ngọc lặng lẽ rơi xuống.