Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 67



Năm nay tuy trái vụ nhưng lương thực vẫn được mùa, sau khi thu hoạch thì vẫn còn rất nhiều công chuyện cần phải xử lý bao gồm cả những việc lặt vặt như đem lúa đi tuốt hạt, bắp thì phải lột sạch vỏ còn cây đậu thì cần phải được tách hạt.

Nhiều việc là thế nhưng bất quá Mộc Đinh Hương và Sở Ngu cũng không vội, hiện tại thời tiết khô ráo chưa kể ban ngày còn có nắng gắt, chỗ lương thực này làm không hết có thể chất ngay ngắn vào trong phòng kho chậm rãi xử lý cũng được.

Trong nhà Khi Mãn chuyện hoà thân và phòng ốc đều đã được xử lý thật tốt, thành thử buổi sáng sau khi giết heo xong Sở Ngu có thể lập tức kết thúc công việc rồi trở về. Nhờ vậy mà sức lao động trong nhà tăng lên đáng kể, các nàng cảm thấy đống lương thực khổng lồ kia xem ra cũng không khó làm lắm.

Có một điều mà hai người không thể ngờ tới được đó chính là sáng sớm ngày hôm sau Khi Mãn và Uông Tiểu Hỉ lại dắt díu nhau tới đây thêm một lần nữa. Bọn họ nói rằng dù sao hôm nay nghỉ bán cũng chẳng có việc gì để làm, ngồi không cũng vậy chi bằng lại đây phụ giúp một chút.

Sở Ngu và Mộc Đinh Hương tất nhiên cảm động muốn chết, hai người vui vẻ bởi vì càng đông người càng gia tăng năng suất làm việc. Uông Tiểu Hỉ xuất thân là cô nương gia cảnh bần hàn, khi còn nhỏ việc làm nông nào nàng cũng từng làm qua cho nên hình thành tính cách chịu thương chịu khó, nàng tự tìm cho mình một cái ghế nhỏ rồi chủ động ngồi xuống lột bắp.

Tuy rằng trong nhà Khi Mãn không ruộng không đất nhưng thời niên thiếu hắn đã từng vác xác đi ăn xin ở khắp mọi nơi, cắn răng chịu đựng không biết bao nhiêu là khổ cực, chỉ cần việc nào có thể kiếm sống hắn đều sẽ làm, tính ra thân thủ cũng tương đối nhanh.

Lột bắp là chuyện nhẹ nhàng nhất lúc này, cứ thế đại gia đình thống nhất tụ lại một chỗ vừa làm vừa trêu ghẹo lẫn nhau, đề tài nghị luận quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn nói về những chuyện vớ vẩn xảy ra dạo gần đây. Mộc Đinh Hương còn nói sớm biết như vậy sẽ gọi Lưu Niệm Niệm tới đây chơi cho bầu không khí tăng thêm phần náo nhiệt.

Sở Ngu cũng tham gia lột bắp cùng mọi người một chút, không quên canh gần đến giờ ăn sáng thì đứng dậy đi ra sau bếp nấu cơm. Chờ cho vầng thái dương lên cao thêm chút nữa bọn họ sẽ đem lúa và đậu ra ngoài sân để phơi, chiều nay Quý đại nương sẽ dắt tới đây một con trâu để các nàng tuốt lúa.

Sinh hoạt của người nhà nông thoạt nhìn tuy bận rộn nhưng lại hết sức giản dị, Sở Ngu từ trong bếp ngó đầu ra bên ngoài trông chừng, đám người kia vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm âm thanh vui vẻ xen lẫn tiếng cười đùa vang vọng khắp ngôi nhà.

Vụ mùa lần này thu hoạch tính ra kém với vụ chính lần trước rất nhiều nhưng nếu đem so với người bình thường mà nói thì đây cũng được xem là một vụ mùa bội thu.

Mỗi ngày Sở Ngu đều sẽ đúng hạn dậy sớm giết heo, sau khi trở về thì cùng Đinh Hương làm việc nhà nông như là lột bắp, nghiền hạt kê, đánh cây đậu, chém cây mía... Hai người các nàng không vội vàng nóng nảy, hôm nào trời mưa thì trốn vào trong phòng nghỉ ngơi, thời tiết tốt thì cùng nhau ra đồng làm việc. Nhìn sơ việc còn nhiều nhưng các nàng cứ thong thả mà làm chứ không gấp gáp như những người khác, khi nào thấy trong người mệt mỏi không muốn làm thì dắt nhau đi ngủ.

Bất quá Mộc Đinh Hương là kiểu người không thể ngồi yên một chỗ, ở nhà không có gì làm nàng sẽ chạy tới chạy lui lau dọn sạch sẽ từ đằng đông cho tới đằng tây, siêng năng đến nỗi Sở Ngu phải dựng ngón tay cái khen nàng là hiền thê thục đức..

Sau khi lương thực được phơi khô Lưu Hừ sẽ gọi người đến kéo nó về chất gọn vào trong kho hàng ở Ngũ Vị thực cư. Thời điểm tính tiền ông vẫn trước sau như một trả gấp mấy lần giá thị trường, cũng may trước đó Sở Ngu đã đi dò hỏi những người nông dân bên kia sông cho nên lúc nhận tiền nàng chỉ lấy đúng số tiền tương xứng với lượng lương thực đã bán ra.

Lưu Niệm Niệm chẳng thể nén cười, vừa cười nàng vừa không quên trêu chọc đối phương.

- Nào có ai ngu như vậy, mấy hộ nông dân khác hận không thể bán được nhiều hơn một chút, Ngươi bán được giá cao gấp mấy lần giá bình thường thì lại một phân cũng chả cần.

Mộc Đinh Hương nghiêm túc đáp lời.

- Việc nào ra việc đó, lương thực bán nhiều thì có tiền nhiều, bán ít thì có tiền ít. Ơ nhưng mà nếu ngươi đưa chỗ bạc này dưới danh nghĩa muội muội hiếu kính tỷ tỷ thật ra ta sẽ nhận ngay lập tức mà không cần cự tuyệt.

Lưu Niệm Niệm phì cười hôn lên má đối phương một ngụm, sau đó bắt đầu giở giọng trêu ghẹo.

- Ta mới là tỷ tỷ, ngoài ra còn là một người tỷ tỷ hết lòng yêu thương muội muội. Nếu ngươi không có tiền ta đương nhiên sẽ chiếu cố ngươi ấy nha.

- Ai nói ta không có tiền!?

Mộc Đinh Hương gắt gao siết chặt túi bạc trong ngực, bĩu môi nói tiếp:

- Chỉ là không được nhiều mà thôi....

Trò chuyện vui vẻ khiến cho cảm tình giữa hai người càng thêm thâm hậu, Quý Vân Nương trông thấy mối quan hệ giữa tỷ muội hai người chẳng còn khúc mắc rốt cuộc mới yên lòng. Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc mà đã sắp tới Tết vậy mà đại nữ nhi nhà mình vẫn còn cô đơn lẻ bóng, đám nam nhân bà mối cất công giới thiệu hình như đều làm đứa nhỏ này chướng mắt, chuyện này quả thực làm phu thê hai người có chút đau đầu.

Tiêu chuẩn chọn con rể rất đơn giản, điều kiện tiên quyết đó chính là phải ở rể mới được. Lần này khi chọn con rể Quý Vân Nương phá lệ đặc biệt chú ý tới bối cảnh của từng người.

Mộc Đinh Hương và Sở Ngu từ trên huyện quay trở về nhà, bình thường mọi ngày khi các gần về tiểu măng tinh sẽ nhận được mật báo từ được các loại hoa cỏ xung quanh, sau đó nó sẽ chạy một quãng đường xa từ cửa nhà ra tới tận đầu cầu nghênh đón các nàng.

Thế mà lần này trở về trong viện yên ắng không một tiếng động, một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau đáy lòng đồng dạng dâng lên cảm giác bất an, đẩy cửa căn phòng nằm ở sân viện phía Đông thì thấy Trúc Nhi nằm yên trên giường không hề nhúc nhích. Cả hai giật mình vội vã tiến vào xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Ai ngờ vừa mới chạm vào thân thể của tiểu hài tử đã phải vội vàng rụt tay lại, nhiệt độ cơ thể phi thường cao, so với cái lần Mộc Đinh Hương phát sốt lúc trước thì còn nóng hơn rất nhiều. Sở Ngu không nói hai lời lập tức chạy ra ngoài bưng một chậu nước đem vào để Đinh Hương nhúng khăn lông tẩm ướt đắp lên trán nó. Ai ngờ khăn lông mát lạnh đắp lên chưa được bao lâu lại bị biến nhiệt, dù được thay đổi liên tục nhưng qua mấy nén hương vẫn chẳng có chút biến hoá nào, nhiệt độ vẫn như cũ cao một cách bất thường.

Thừa dịp trời còn sáng Sở Ngu tranh thủ ra sau núi hái vài loại thảo dược đem về giã nát nấu thành thuốc, chậm rãi đút hết bát nước thuốc cho Trúc nhi uống. Hai người làm mọi cách để hạ nhiệt nhưng tới nữa đêm mà nó vẫn chưa hết sốt, lòng dạ các nàng nóng như lửa đốt.

Trúc Nhi hố hấp suy nhược nhưng các nàng lại không dám đi

thỉnh đại phu, Sở Ngu khẽ cắn môi đi tới phòng bếp lấy lên một vò rượu kèm theo một cái chậu bằng đồng. Mộc Đinh Hương vừa nhìn liền biết đối phương muốn làm cái gì, nàng tức tốc đi tìm một cái khăn lông khác ngâm vào trong rượu, cẩn thận bế Trúc Nhi lên rồi nhẹ nhàng cởi cái váy nhỏ trên người của nó sau đó dùng khăn tẩm rượu chà lau cơ thể với hy vọng đứa nhỏ này sẽ hạ sốt.

Một chút cảm giác buồn ngủ hai người cũng không có, từ đầu chí cuối các nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu yêu tinh ngóng trông cho nó mau mau tỉnh lại.

Tuy rằng Mộc Đinh Hương chỉ ở chung với Trúc Nhi vỏn vẹn chưa tới một năm nhưng tình cảm giữa hai người sâu đậm không thể nào diễn tả được. Nàng đối đãi với nó như là hài tử ruột thịt của mình, trong thế giới của nàng ngoại trừ Sở Ngu ra thì còn có Trúc Nhi vì đây chính là những người cho nàng biết cảm giác được người khác yêu thương là như thế nào, chữa lành và lắp đầy khoảng trống trong lòng nàng.

Vậy mà giờ phút này đứa trẻ ngày thường hiếu động lại nằm chặt trên giường, gọi thế nào nó cũng không nhúc nhích bảo nàng làm sao không nóng lòng cho được, cả ngày hôm nay đây là lần thứ mấy hốc mắt nàng đỏ bừng nàng cũng không biết nữa.

Nàng không dám tưởng tượng đến cảnh trong nhà thiếu vắng hình bóng của Trúc Nhi, nếu không có nó cuộc sống sau này các nàng biết phải trải qua như thế nào.

Càng nghĩ càng khổ sở, tâm tư tựa như dao cắt đau đến vô lực, đau đến tê dại. Môi bị nàng cắn chặt tới nỗi chảy cả máu, thoạt nhìn trông rất kinh người.

Mắt thấy trời sắp sáng mà Trúc Nhi vẫn còn chưa tỉnh, Mộc Đinh Hương nhịn không được lại rớt nước mắt. Nàng ghé vào mép giường nghẹn ngào khóc thành tiếng, Sở Ngu hết cách chỉ đành lặng lẽ xoa đầu người thương an ủi. Đúng lúc này thanh âm non nớt suy yếu bất chợt vang lên bên tai:

- Mẫu thân, đừng khóc, đừng......

Mộc Đinh Hương phảng phất như bị lôi điện đánh trúng nàng đột nhiên ngẩng đầu kinh hỉ nhìn chằm chằm vào tiểu yêu nằm liệt trên giường, thấy Trúc Nhi cố gắng muốn mở mắt nàng vội vã nắm lấy tay nó nói:

- Trúc Nhi ngoan, là con đang nói chuyện sao?

Nhiệt độ trên tay hình như đã giảm xuống một chút, Trúc Nhi giật giật khoé môi dùng sức để thanh âm tinh tế truyền ra.

- Là Trúc Nhi đang nói chuyện..... Mẫu thân đừng khóc nữa nha..

- Bé ngoan cuối cùng con cũng tỉnh dậy rồi, mẫu thân không khóc nữa, mẫu thân hiện tại rất vui vẻ.

Nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, nín khóc rồi mỉm cười thật tươi.

Sở Ngu duỗi tay sờ sờ cái trán của bé măng nhỏ, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

- Nhiệt độ trên người bây giờ đã hạ xuống rất nhiều, hẳn là sẽ không có việc gì.

Đến tận lúc này Mộc Đinh Hương mới thoáng yên lòng, nàng dịu dàng căn dặn bé cưng vài câu.

- Trúc Nhi ngoan nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, mệt mỏi quá thì nói cho mẫu thân biết một tiếng, hôm nay mẫu thân sẽ ở lại đây chăm sóc con

Trúc Nhi nghe lời nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sở Ngu thay nàng kiểm tra thêm một lần nữa, sờ soạng đủ kiểu mới xác định nó chỉ là đang ngủ mà thôi, đồng thời nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu khôi phục lại trạng thái bình thường, giờ đây hai người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sở đồ tể lòng đầy thương tiếc nói:

- Canh giữ cả một đêm chắc nàng cũng đã mệt lắm rồi, về phòng nghỉ ngơi đi để ta ở lại chỗ này trông chừng nó một lát.

Mộc Đinh Hương làm sao tình nguyện rời khỏi Trúc Nhi nửa bước, nàng không muốn đi bèn trực tiếp cự tuyệt.

- Ta muốn ở lại chỗ này bồi tiếp nó ngươi mau về phòng ngủ đi, hôm nay đừng đi giết heo, ta nằm cạnh Trúc Nhi ngủ một lát để nếu nó có tỉnh ta cũng có thể biết được.

Thấy thê tử cố chấp như vậy Sở Ngu cũng chỉ có thể để mặc nàng ấy tùy ý, bản thân mình nãy giờ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, hai luồng cảm xúc đáng sợ ấy cứ đan xen vào nhau khiến nàng không có biện pháp đi ngủ, vì thế Sở Ngu dịu giọng căn dặn Mộc Đinh Hương:

- Vậy nàng canh nó nhé, ta ngủ không được nên lát nữa tốt nhất vẫn nên đi giết heo thì hơn, đừng lo ta sẽ trở về sớm nhất có thể.

Mộc Đinh Hương đau lòng về việc người này thức trắng cả một đêm nhưng nàng thừa biết dù cố gắng khuyên can cũng không có kết quả. Huống chi bây giờ tâm tư của nàng đặt hết trên người của Trúc Nhi, thôi thì cứ để mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm.

Thời điểm Sở Ngu trở về nhà Mộc Đinh Hương và Trúc Nhi vẫn còn nằm trên giường nặng nề ngủ, nàng nhẹ nhàng đi đến mép giường hôn lên môi người thương hai cái mới hài lòng xoay người đi tắm. Lát sau khi cơ thể được tẩy sạch sẽ nàng mới trở lại phòng ngủ của Trúc Nhi, nhìn thấy dưới mí mắt Đinh Hương một mảnh màu đen mờ nhạt nàng thấy đau lòng vô cùng. Ngồi đó khá lâu mà hai người này vẫn chưa thấy dấu hiệu sắp tỉnh lại, chính mình cũng bắt đầu có chút mệt rã rời, muốn lên giường nằm chung nhưng bất đắc dĩ cái giường trong phòng của Trúc Nhi quá nhỏ. Suy nghĩ một lát nàng bèn khom lưng vận lực bế cả hai vào lòng, cẩn thận mang về phòng ngủ của mình.

Đem Trúc Nhi đặt vào bên trong, Mộc Đinh Hương ngủ ở giữa còn mình thì nằm ngoài cùng.

Có lẽ hôm qua cả đêm cô nương ngốc này không ngủ chút nào, khi mình đi ra ngoài nàng ấy vẫn cố gắng tỉnh táo để chiếu cố Trúc Nhi. Hiện tại Mộc Đinh Hương ngủ rất trầm, khi mình ôm nàng về phòng đối phương cũng không phát giác.

Thẳng đến khi trời chạng vạng ba người mới lần lượt tỉnh giấc, Sở Ngu là người thức dậy trước nhất, nàng ngồi dậy rướn người vào bên trong chạm vào vầng trán của Trúc Nhi, thấy không còn sốt mới yên tâm nằm xuống lần nữa.

Trúc Nhi cũng dần dần thanh tỉnh lại, nó thấy chỗ này vốn dĩ không phải phòng của mình, ngoài ra bên cạnh còn có hai mẫu thân đang ôm nhau. Tiểu yêu tinh ganh tị vô cùng, lật đật nhào sang ôm lấy Mộc Đinh Hương.

- Tại sao Trúc Nhi lại ở trong phòng của mẫu thân ạ?

Mộc Đinh Hương nghiêng người xoay mặt vào bên trong, đưa tay sờ đầu nó.

- Tối qua con phát sốt cơ thể nóng như lửa, nói cho mẫu thân biết hiện tại con có thấy trong người khó chịu chỗ nào hay không?

- Trách không được hôm qua con thấy nóng như vậy, giờ thì con thấy khỏe hơn rồi, chỉ là....

Mộc Đinh Hương nghe nó thốt ra hai chữ chỉ là rồi bỏ lửng câu nói, tâm đột nhiên nhấc lên tới cổ họng.

Trúc Nhi bĩu môi nói tiếp:

- Chỉ là Trúc Nhi cảm thấy rất đói bụng..

Mộc Đinh Hương quay đầu nhìn thoáng qua Sở Ngu, vừa vặn nhìn thấy trên mặt đối phương cũng đang hiện rõ sự kinh ngạc như mình

Từ ngày đứa nhỏ này theo Sở Ngu về nhà chỉ toàn thấy nó chạy lên núi tìm thần lộ (nước sương sớm đọng trên lá) để uống, chưa bao giờ hai người nghe nó nói hoặc nhắc tới cảm giác đói bụng.

Sở Ngu nửa ngồi dậy nửa ôm Mộc Đinh Hương, nàng nghiêng người hướng về phía bé măng nhỏ nói:

- Trúc Nhi muốn uống thần lộ sao? Trong phòng có không, mẫu thân lập tức đi lấy cho con.

Nói xong liền đứng dậy rời giường, chưa kịp xỏ giày đã nghe nó nói.

- Con muốn ăn thịt ạ..

Sở Ngu và Mộc Đinh Hương nháy mắt sợ tới nỗi ngây người, tưởng mình nghe lầm hai người các nàng cẩn thận hỏi lại một lần nữa, đáp án cuối cùng nhận được vẫn là bé cưng nói muốn ăn thịt.

Sở đồ tể lập tức đứng dậy khoác thêm một lớp áo ngoài.

- Bây giờ ta đi nấu cơm liền, con ngoan ngoãn nằm yên trên giường với mẫu thân đi.

Nói rồi bước thẳng xuống nhà bếp.

Còn lại hai người ở trong phòng, Mộc Đinh Hương dịu dàng ôm lấy đứa trẻ vào lòng ân cần dò hỏi:

- Hôm qua Trúc Nhi ở nhà đã làm cái gì nè, con nghịch nước hay là chơi ngoài nắng mà để bản thân bị sốt vậy hả, con nói cho mẫu thân nghe đi.

Nghe nàng hỏi Trúc Nhi như sực nhớ ra chuyện gì đó, nó giãy giụa ngồi dậy muốn chạy ra ngoài sân nhưng mà vừa bò ra khỏi ổ chăn lại tức tốc chui ngược trở về.

- Mẫu thân ơi, con lạnh.

Càng nghe nó nói nàng càng thấy hoảng sợ, phải biết rằng tiểu măng tinh mùa hè không sợ nóng còn mùa đông thì không sợ lạnh. Thường ngày trên người của nó chỉ mặc độc nhất một cái váy xanh nhỏ chạy khắp muôn nơi, thời tiết đối với nó mà nói không có bất kì ảnh hưởng gì, ấy vậy mà bây giờ đứa nhỏ này lại kêu lạnh.

Trong nhà xưa giờ không có chuẩn bị quần áo cho tiểu hài tử, Mộc Đinh Hương hết cách đành lấy quần áo của mình đem nó bao lại thành một cục.

- Con muốn đi nơi nào, mẫu thân sẽ ôm con đi.

- Trong sân viện có một cây hoa nhỏ, lúc trước con đào nó lên từ bên vệ đường rồi mang về trồng bên cạnh lu nước, ngày nào con cũng ra đấy nói chuyện với nó, mỗi lần như vậy nó đều luôn đáp lại. Có một lần con nói muốn lớn lên để có thể ra ngoài chơi với mọi người nó liền nhớ kĩ trong lòng, đến ngày kết trái nó nói nếu Trúc Nhi muốn cao lên thì hãy ăn trái của nó, Trúc Nhi nghe lời ăn quả đó vào thì cơ thể tự nhiên nóng lên.

Nói xong nó lồm cồm ngồi dậy muốn chạy ra sân xem tình trạng của cây hoa kia.

- Không biết khi con ăn quả của nó tiểu hoa có thể sẽ chết hay không nữa.

Nàng tĩnh lặng nghe Trúc Nhi kể chuyện, thú thật nàng không biết mình nên làm gì và nên phản ứng như thế nào cũng như không biết hiện tại sự chuyển biến thân thể của đứa nhỏ này là tốt hay xấu, nàng chỉ biết dựa theo ý tứ của nó, cẩn thận ôm nó đi thẳng ra ngoài sân.

Nhìn cây hoa khô héo nằm trên mặt đất Trúc Nhi oà khóc nức nở.

Tác giả có lời muốn nói

Viên Phượng Hoa: Đừng nhúc nhích trên đầu ngươi có sâu, để ta giúp ngươi lấy nó xuống.

Lưu Niệm Niệm: Quỷ yêu, muốn ôm ta thì cứ nói thẳng chớ có lòng vòng.