Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 116



Izumin nóng nảy nắm đai lưng bằng lụa của ta lại, dùng lực kéo, ta bị hắn kéo mất thăng bằng té bật ngửa lại trên nệm, lưng khẽ ê ẩm. Thật là… xương cốt của ta mềm yếu, đâu phải là binh lính của hắn, cũng đâu phải con bò cho hắn vật?

Ta hằn học khó chịu:

- Hoàng tử, ngài không biết làm như thế là rất khiếm nhã không?

- Ta xin lỗi… Ta… Nàng… có sao không?

- Nhờ hoàng tử nhẹ tay, không chết được.

Izumin lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, ta nằm yên một chỗ được hồi lâu thì ngồi dậy, bước chân không đi ra ngoài. Do sàn nhà lạnh buốt nên ta đành nhón gót đi, một tay vịn vách tường, tay kia hơi kéo làm váy lên. Izumin ngồi lừ thừ trên giường hồi lâu cũng thở dài bước xuống, ôm lấy ta bế ra ngoài. Cung điện của ta không hề nhỏ, vậy mà không có lấy một bóng người, ngay cả binh lính bình thường canh gác bên ngoài cũng không thấy. Chắc Izumin lại hạ lệnh lùa bọn họ sang chỗ khác…

Ta mặc kệ cho Izumin ôm, không la hét hay phản kháng, nằm xụi lơ trong lòng hắn, có chút hưởng thụ. Dù sao cũng lâu rồi mới gần gũi nhau thế này…

- Nghe bà Mura nói dạo này nàng không ăn uống gì cả?

- Uh, có ăn nhưng không thích lắm

- Ăn ít như thế làm sao chịu được…

Izumin yêu thương vén sợi tóc vương trên mặt lên cho ta, ta thờ ơ để mặc hắn nói, mặc hắn ôm, tập trung chuyên môn bóc nho ăn. 

- Nàng chưa ăn gì hết lại ăn trái cây thế này…

- Không chết được đâu, những thứ kia ta ăn không được thật mà! 

- Asisư, cuối cùng nàng muốn cái gì?

Cuối cùng Izumin tức giận, gạt đổ cả bàn trái cây của ta.

Ta đang ngồi trong lòng Izumin thì bị hắn đặt xuống cái ghế bên cạnh, xoay mặt ta đối diện hắn:

- Nàng tuyệt thực để trả thù ta sao? Bây giờ nàng muốn ta làm gì nữa? Nàng nói đi

- Ờm, phiền hoàng tử tránh sang một bên cho ta dùng bữa.

- Dùng cái thứ này mà gọi là dùng bữa? Mura, bà mau mang thức ăn khác lên cho hoàng phi

Đến tận lúc này bà Mura mới chịu xuất hiện, nhanh nhẹn sai người dọn dẹp xung quanh, ánh mắt cười chuộc lỗi với ta. Ta cũng không để ý, dù sao ở đây Izumin có quyền lực to lớn nhất, ngay cả ta cũng không dám làm gì, huống hồ là bà ấy! Bề ngoài Izumin có vẻ khiêm tốn hòa nhã nhưng ai mà biết được bản chất thật sự của hắn còn hung hăng hơn cả thằng nhãi Menfuisư ở nhà ta.

Ta ngoan cố ăn nốt trái nho cuối cùng, sau đó chán nản đi rút thêm vài quyển sách trên kệ mang đến trên bàn, bắt đầu tập trung vào đọc sách, không quan tâm đến Izumin đang ngồi đối diện tức muốn điên đầu kia.