Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 128



Ta thoáng trầm ngâm, nếu Angon bắt được Carol trước Menfuisư thì chỉ cần dấy binh sang Ai Cập, cưới Carol làm vợ sau đó lấy nàng làm sức ép với Menfuisư thôi, tại sao lại phải nhọc công bày mưu tính kế trong khi biết Menfuisư chỉ mang một số ít binh lính vào… Cho dù hắn bắt Carol và Menfuisư thì ở Ai Cập vẫn còn có ta, nếu hai đứa nhóc ấy bị giết chết, hiển nhiên toàn bộ Ai Cập đều nằm trong tay ta, mà ta và Izumin đã kết hôn, làm như vậy rất nguy hiểm vì liên minh của Hitaito và Assyria đã đổ vỡ, Hitaito không còn là đồng minh của Assyria nữa. Điều đơn giản này không lẽ Angon không nghĩ đến?

Trừ khi… trừ khi…

Carol không nằm trong tay Angon, mà Angon đang dùng Menfuisư làm con mồi để dụ Carol đến. Angon háo sắc, hắn muốn cả giang sơn lẫn mĩ nữ nên chắc chắn không bỏ qua cho Carol, hắn sẽ không chần chừ mà cưới Carol làm vợ…

Ta nhẹ giọng cho binh lính đứng lên, buông vài lời ngon ngọt tốt đẹp cổ vũ tinh thần của mọi người, bảo tướng Horus dẫn ta đi xem địa hình xung quanh.

Mang tiếng là xem địa hình xung quanh nhưng thực chất ta đang xem hướng chảy của dòng sông Tigrit và bắt đầu ước lượng khoảng cách…

- Cây này đi! Cây kia nữa, cây nào càng to càng tốt!

Ta hài lòng gật đầu vỗ vào mấy thân cây rắn chắc đầy rong rêu to lớn trong rừng, binh lính ngạc nhiên nhìn ta, tướng Horus cũng không hiểu:

- Lệnh bà, người muốn chặt cây làm gì? To như thế…

- Các ngươi chặt cây, ép làm sao cho cây đổ xuống phía lòng sông bên dưới, ngăn dòng nước chảy xiết lại. Mệnh lệnh của ta chỉ có như thế, ta là cấp trên của các ngươi, các ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta thôi! Sống chết của Menfuisư cùng Carol phụ thuộc vào các ngươi cả!

Ta ung dung nhàn nhạ phe phẩy cánh quạt, trong khi đó trong lòng điên cuồng gào thét. Chết thật, bây giờ ta đang làm gì thế này, người ra lệnh cho bọn họ chặt cây chính là Carol, sao ta lại đi cướp công với nàng ấy…

Nhưng bây giờ tình huống đảo ngược, ta không biết Carol ở đâu, không biết tình huống của Menfuisư như thế nào, lỡ nàng ấy không liên lạc được ra bên ngoài thì hỏng bét, lúc ấy Angon sẽ dễ dàng tấn công Ai Cập, ôi, hắn dễ gì buôn tha cho Hạ Ai Cập của ta?

Không được, vì Hạ Ai Cập yêu dấu, ta đã làm một chuyện vô cùng sáng suốt.

- Cho các ngươi ba ngày, cố gắng hoàn thành trong ba ngày, khi nào sẵn sàng thì ra tín hiệu cho ta.

- Dạ vâng…

- Tốt, tướng Horus cố gắng nhé! Bây giờ ta sẽ trà trộn vào trong thành, nhanh chóng thúc đẩy người của tướng quân làm việc.

- Lệnh bà cẩn thận…

Ta âm thầm cười mỉa trong lòng, các ngươi lúc nào cũng nghĩ cho nữ thần của các ngươi, có ai nghĩ đến an nguy của bản thân ta đâu! Nghĩ đi nghĩ lại, gả đến Hitaito không phải không tốt, vẫn hơn là gả đến Babylon rồi chết già ở đó. Tướng Shouta thấy ta quyết định mọi việc nhanh chóng quá vội đẩy ta về liều rồi lên tiếng, giọng điệu có vẻ không hài lòng lắm:

- Cứu Ai Cập chỉ là cái cớ để chúng tôi đưa lệnh bà ra khỏi Hitaito, đâu phải để lệnh bà dấn thân vào nguy hiểm? Bên trong là kẻ thù, chúng ta lại không biết gì về địch, nếu nữ hoàng có mệnh hệ gì, hoàng tử giết chúng tôi hết.

- Phải, hoàng tử máu lạnh cỡ nào chẳng lẽ nữ hoàng còn không biết? Ngài mau suy nghĩ lại cho kĩ. Còn nữa, ngài gọi đám nhoi nhóc ngoài kia chặt cây phá rừng làm gì vậy?

- Thấy bọn họ ngồi không, ta chịu không nổi, kiếm chuyện cho họ rèn luyện sức khỏe.

Một câu nói của ta gây chấn động toàn cầu, mọi người im bặt, không thể tưởng tượng được trân trối nhìn ta. Trong giờ phút này mà còn nói đùa được, quả nhiên chỉ có nữ hoàng nhà ta.