Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 134



Menfuisư uy dũng đứng thẳng lưng, toàn thân đầy máu, trên tay không có một món vũ khí. Nó lớn tiếng hét:

- Tên khốn Angon, ngươi mau thả Carol ra, đây là cuộc quyết đấu giữa ta và ngươi, ngươi mang nàng ra đây làm gì?

Menfuisư sốt ruột, Carol đang bị trúng độc vẫn chưa hết, cơ thể yếu ớt vô cùng, lại bị Angon xách lên ném xuống, có vẻ đã chịu không nổi, gương mặt xinh đẹp xanh xao, cố gắng mắt mở nhìn Menfuisư bên dưới. Lòng Menfuisư như lửa đốt, trong khi đó Angon lại cười ha hả, ôm Carol hôm mạnh lên môi nàng, sau đó nhìn Menfuisư bằng vẻ khiêu khích, trông thật sự mất dạy vô cùng:

- Ôi tiếc quá! Ta không biết sử dụng vũ khí, tốt hơn hết là ngươi nên chấp ta dùng vũ khí còn ngươi dùng tay không cho nó công bằng.

Ta đứng từ trên cao, nghe Angon nói mà môi không khỏi giật giật vài cái. Binh lính Assyria, vua các người đê hèn như thế mà các người cũng phục tùng được à? Mặc dù đã biết Angon đê tiện từ trước nhưng khi chứng kiến tận mắt ta vẫn chưa thích nghi được, không hiểu làm sao mà Assyria vẫn tồn tại đến bây giờ nhỉ?

Angon vuốt vẻ khuôn mặt tinh xảo của Carol, gian manh cười:

- Ta ngu hay sao mà đưa vũ khí cho Menfuisư? Quân bây đâu, đưa cung tên ra đây, để xem ta có bắn được cái chân dài của hắn không, chậc…

Carol bị ném sang một bên cho tên lính giữ, Angon giương cung, những kẻ khác cũng giương cung. Ta hốt hoảng, tim lỗi vài nhịp, nhiều như vậy, đông như vậy, Menfuisư làm sao sống nổi? Bấy nhiêu đó cung tên chắc sẽ cắm cho nó thành con nhím luôn mất? Ta vươn cung nhắm thẳng vào Angon, nào ngờ Menfuisư bên dưới đã nhanh nhẹn tránh né toàn bộ những mũi tên bay về phía nó, chỉ bị một mũi tên cắm vào vai. Ta buông cung xuống, trong lòng thầm tán thưởng. Thằng nhãi này xem ra quá có bản lĩnh luôn đấy chứ, trước giờ ta chưa bao giờ thấy Menfuisư chiến đấu nên cứ coi nhẹ nó, nào ngờ nó cũng là một dũng tướng, bị trói lâu ngày như thế mà vẫn đủ sức chống cự với một đoàn quân trong tình trạng tay không tấc sắt.

Lúc này Menfuisư choáng váng, bị thêm vài mũi tên nữa cắm phập vào bắp đùi, Angon sung sướng cười to, rút lấy ngọn giáo của tên lính bên cạnh ra, nhảy từ trên xuống chỗ Menfuisư, tấn công nó liên tục, máu tiếp tục đổ ra, mặc cho Carol đang gào thét khàn tiếng. Ta thầm mắng Carol ngốc, Menfuisư đang phải chiến đấu trong sinh tử, Carol có thể nào im lặng không? Nó càng la hét Menfuisư càng phân tâm.

Menfuisư đã chật vật vô cùng, trên người không biết bao nhiêu vế thương, mắt đục ngầu, nhìn hệt như Atula đòi mạng người, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Angon đang hăng say đâm chém thì dừng lại, mặt đất bắt đầu rung chuyển.