Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 145: Ngoại truyện về Izumin (4)



Ta bắt cóc Carol một cách dễ dàng, nàng ta đang tìm cách trốn thoát khỏi hoàng cung Ai Cập nào ngờ lại tạo điều kiện thuận lợi cho ta. Lúc đi ta quá gấp vội nên không mời theo thầy thuốc nên mới ra lệnh cho Therru mướn một người lên thuyền phòng hờ, dù sao chúng ta cũng phải ở trên biển một thời gian mới về đến Hitaito. Therru theo lệnh ta mời về một vị thầy thuốc, thế nhưng cô ta rất trẻ, lại che mặt thần bí. 

Ta tra tấn Carol, bắt nàng khai ra chỗ bọn họ nhốt Mitamun, cô ta sống chết không trả lời. Trong lòng ta có tí khâm phục sự kiên cường của cô gái này, nào ngờ khi nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng như nước của cô gái được Therru đem đến ta lại hoảng hốt. Đôi mắt này… rất giống với đôi mắt của người ban sáng…

Khi nhìn thấy ánh mắt chan chứa tình cảm của cô ta, ta lại chán ghét. Một lũ háo sắc không đứng đắn. Ta cảnh cáo cô ta, thế nhưng cô ta lại không nghe, dám thả bồ câu báo tin về Ai Cập, lại dám lừa ta, bảo mình là thái y của triều đình, rất thân cận với Carol. Carol tỉnh dậy lại không biết cô ta là ai, ta thì lo lắng. Ta bắt Carol chỉ có triều đình Ai Cập biết, nếu để bọn lân bang phát hiện ra sẽ rất phiền toái nên tống cô ta vào ngục, để mặc cô ta tự sinh tự diệt.

Nhiều đêm trong giấc ngủ lại thấy cô gái đó, ánh mắt đau thương cứ ám ảnh ta một cách dai dẳng… Trong giấc mơ của ta luôn xuất hiện một bóng người, người đó nhẹ nhàng lau vết thương cho ta, vui vẻ nghịch tóc, thích ôm vai ôm cổ. Những lúc ấy cảm thấy trong lòng rất vui, rất hạnh phúc nhưng khi tỉnh lại thì không thể nhớ ra khuôn mặt cô ấy như thế nào, chỉ nhớ tới cảm giác đau nhói khi không tìm ra bóng dáng đó nữa, chỉ có mình ta đơn độc giữa màn đêm.

Ta muốn tìm đến đôi mắt đó, tuy không biết vì sao nhưng ta lại rất muốn, rất muốn nhìn đôi mắt huyền bí một cách ma mị…

Nhưng lí trí bảo ta phải ra dáng một hoàng tử, không thể làm như thế. Ta phải tìm em gái ta, còn người kia, sống chết không liên quan tới ta.

…Đến khi ta nhìn thấy nàng xuất hiện, cao ngạo bước chân lên thuyền, uy quyền nhắc nhở răn dạy hoàng đế Ai Cập. Thảo nào ta cảm thấy đôi mắt ấy quen thuộc như thế, hóa ra nàng ta chính là nữ hoàng Ai Cập, hóa trang thành người khác để đột nhập đến Hitaito cứu Carol. 

Ha ha, không thể ngờ được Izumin ta lại thua dưới tay của một cô gái!

Ta tức giận, nhưng đâu đó sâu trong lòng lại có cảm giác tự hào hãnh diện…

Mitamun trở về, đầu thú với ta. Ta tức giận vung tay tát nó, sau đó lại hối hận. Dù sao nó cũng là em gái của ta, một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Về sau ta mới biết Mitamun trốn trong cung của Asisư, lại có tí tò mò, ngồi gặn hỏi Mitamun vài chuyện. Nghe nó nói xong ta bắt đầu lặn lội đến Hạ Ai Cập để tìm hiểu.