Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 42



-     Chị, sao mới sáng sớm mà ồn ào thế?

-     Ờ? Sáng sớm vận động một tí sẽ tốt hơn!

-     Chị, chị, sáng sớm này ta đã nhìn thấy một con nhóc nô lệ tóc vàng rất kì lạ ở khu ổ chuột…

Cái gì? Tóc vàng? Ta đánh rơi cả đũa, trong lúc đó Menfuisư đã leo lên trên ngựa, vùn vụt lao đi mất, trước khi đi còn hét lên: “Ta sẽ bắt con nhóc đó về để làm từ nhân của ta!!!”

Ari âm thầm nắm tay ta, nhẹ giọng an ủi: “Hoàng đế chỉ ham thích nhất thời thôi, nữ hoàng đừng nghĩ nhiều, thế nào cũng nhận ra tình cảm của người… Ạch @@”

Ta liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh tanh hơn tiền. Từ khi nào Ari thông minh sắc xảo hơn người trở nên lắm điều thế này? Có cảm giác hơi kì lạ, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt thương hại của mọi người… Asisư à, cô xem, tại sao lại mê đắm cái thằng nhãi ranh trẻ trâu đó cơ chứ? Sau này hắn ta trưởng thành chính chắn không nói gì, bây giờ nhìn nó xem, ôi trời ạ ><

Ta chán nản cắn cắn nuốt nuốt vài cái đùi gà, sau đó thuận tay bẻ chùm nho ném vào miệng. Cứ từ từ nằm đây chờ Menfuisư mang Carol tới, bây giờ chúng nó mới gặp nhau, nghĩa là Izumin cũng chưa đến Ai Cập! Ha hả, còn cả khối thời gian! Không biết Izumin của ta khi còn nhỏ sẽ như thế nào, trong lòng có chút mong đợi!

Hiện tại ta chỉ mong mau chóng gặp lại Izuminm những thứ khác từ từ hẵng tính! Nhưng nếu không có Asisư ta đóng vai ác vậy lấy ai hãm hại Carol đây? Ơ, không có người chia rẽ liệu chúng nó có gắn bó với nhau được không nhỉ?

Ta vừa ngồi cặm cụi ăn sáng, vừa tính toán lẩm nhẩm trong đầu, trong lúc chờ đợi gọi Ari đem vài thứ hay ho ra đọc. Ô là la, nho ở phía Bắc kinh thành trồng rất ngon nha, năm nay có vẻ bội thu. Chậc, tiếc là ở Hạ Ai Cập nước chảy xiết quá, phù sa không màu mỡ lắm, nếu không ta cũng xin vài hạt về mà trồng rồi. Hệ thống kênh đào đặt chỗ này dở tệ, canh ngay chỗ nước sâu mà xây thế này, thủy triều lên cuốn trôi đi hết, xây mãi không xong là phải. Để tối nay góp ý với Menfuisư. 

Bên ngoài bắt đầu ồn ào, mọi người tò mò chạy ra ngoài nhìn cô gái tóc vàng hoe đen nhẻm mà hoàng thượng vừa bắt về. Menfuisư thô bạo kéo nàng ta xuống ngựa, xách vào trong điện, vừa đi vừa tỏ vẻ hào hứng tột độ như mới bắt được thú lạ. Ừ, rõ là lạ!

-     Chị, chị ra nhìn xem này?

-     Hử?

Ta nhàm chán ngẩng đầu lên, nhìn cô gái mới bị Menfuisư ném xuống sàn như cái bao cát kia.

Không phải Carol thì còn ai?

Carol có vẻ xay xẩm mặt mày, thừ người ra một hồi, tay chống đầu, sau đó mơ màng nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt sợ sệt. Ánh mắt xanh như nước biển vừa nhìn thấy ta thì sáng rực lên. Trong lòng âm thầm kêu “Không hay rồi”, chưa kịp phản ứng thì nó đã nhảy phốc tới chỗ này, níu váy ta mà lắc qua đu lại, miệng liên tục kêu gào:

-     Chị Asisư, chị mau đưa tôi trở về đi, tôi nhớ nhà lắm rồi.

-     Chị? Chị biết cô ta à?

-     Điêu dân to gan, mau thả nữ hoàng ra – Ari đanh đá hét lớn, chụp tay Carol mà kéo nó ném ra đất, Carol chật vật lăn một vòng rồi ngồi dậy, nhìn ta bằng ánh mắt ai oán.

-     Asisư, chị bắt tôi về đây làm gì? Chúng ta không thù không oán, từng thân như chị em cơ mà?

Mọi người trên điện đổ dồn ánh mắt về nhìn ta, ngay cả Menfuisư cũng có vẻ khó hiểu. Ta thở dài thườn thượt, đành phải làm cho giống kịch bản chứ bây giờ mà nhào ra nhận người quen thì chắc chắn Carol sẽ bắt ta mang nó về thế kỉ 21. Asisư cũ thì làm được chứ ta bây giờ cũng như Carol, làm sao đưa nó về? Tốt nhất nên giả điên không nhận người quen, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên của nó đi. Lần trước ta lỡ tay ham hố bon chen phá hoại nhiều quá nên bây giờ bắt ta quay lại từ đầu chắc, nản…

Ta hít một hơi, nhẹ nhàng tao đã đặt cuộn giấy vàng ố trong tay xuống, nghiêng người nhìn Carol:

-     Cô bé, ngươi có nhận lầm người không? Trước giờ ta chưa từng ra ngoài, làm sao gặp ngươi?

-     Asisư, chị… - Carol ngơ ngác không nói nên lời, nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin được. Mấy tên lính xung quanh xách nó lên thì nó vũng vẫy kịch liệt, miệng cứ quàng quạc:

-     Asisư, tại sao? Tôi đã làm gì chị? Tại sao chị lại độc ác như thế? Asisư!!!!!

Ta ngồi vuốt mồ hôi hột, tại sao lúc trước gặp Carol nó nhu mì hiền diệu thế cơ mà, bây giờ thì hung hăng như dân lưu manh thứ thiệt. Hóa ra có nhiều chuyện ta chưa từng biết…

Mặc kệ cho Carol la hét, ta vẫn làm thing. Dù sao Menfuisư cũng sẽ không giết nó, chừng nào giết thì hẵng can thiệp. Menfuisư nhìn Carol bị lôi ra ngoài, một lát sau cũng nhảy ra, hô hào ra lệnh cho nữ quan Nafutera đem Carol về tắm rửa sạch sẽ rồi bắt làm cung nữ riêng cho hắn.

Đấy, đúng kịch bản đâu vào đấy cả rồi.

Ari lên nói nhỏ vào tai ta, trưa nay đoàn sứ giả của Hitaito sẽ đến nơi, yến tiệc cũng đã chuẩn bị xong. Buổi trưa chỉ ra ngoài đón tiếp sứ giả, tối sẽ mở yến tiệc. Không chỉ mình Hitaito mà các nước lân bang cũng được mời tới, chủ yếu để khoe sự giàu đẹp của Ai Cập chứ chả làm gì.

Nếu ta nhớ không lầm, người dẫn đầu đoàn sứ giả lần này chính là công chúa Mitamun, ha ha, thú vị đây, con nhóc đó cũng đến! Quả thật chạy trời không khỏi nắng, cho dù có ta hay Asisư thì mọi chuyện vẫn diễn ra như thế!

Asisư ta nhàn nhạ đi thử vài bộ y phục mới được đặt may gần đây chuyên dùng để đi dự tiệc, xong lại đi ướm thử vài món trang sức. Tất cả đều lung linh lộng lẫy, từng đường nét từng chi tiết đều được làm rất công phu, đến nỗi cái vẩy rắn trên vươn miện cũng được chạm khắc rõ ràng. Trên mắt rắn là hai viên ngọc đen huyền trong suốt. Ôi, quả nhiên là sung sướng…

Ta cứ như thế tung tẩy hết buổi sáng, dù mới đến đây ngày đầu tiên nhưng trước kia ta ở đây cũng hơn 2 năm rồi nên bây giờ thấy mọi người cũng bình thường, một chút ngại ngùng cũng không có, chỉ là bọn họ trông có vẻ non nớt thế nào ấy, buồn cười không nhịn được!

_________________