Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 57



Từ đó về sau ta thản nhiên gỡ khăn che mặt ra, ngênh ngang đi lại trên tàu. Trông thấy từng gương mặt quen thuộc trên tàu, trong lòng chực khóc. Ta thật nhớ mọi người quá, ông đội trưởng, Therru, mấy cô tì nữ thường hay đi theo giặt giũ lo thức ăn,…

Carol sau khi tỉnh lại thì ngồi nghiên cứu ta chằm chằm, như thể sắp lột da ta ra xem nội tạng bên trong vậy. Ta thản nhiên coi như không quen không biết nàng ấy, vẫn đều đặn thay thuốc, đều đặn nhận lương từ chỗ Therru. Đồng tiền mình tự tay kiếm được quả nhiên quý báu vô cùng! Cứ lôi ra đếm mãi không thôi!

Chiếc thuyền lênh đênh trên biển khoảng mười ngày, vết thương của Carol đã bớt đau nhức nên nàng ấy có thể đi lại tự do, thường xuyên ngồi ôm gối, ánh mắt xa xăm nhìn về phía đại dương mênh mông. Ta không chú ý đến Carol cho lắm, dù sao nàng ấy cũng không trốn đi đâu được, người mà ta chú ý luôn đứng ở đầu mũi tàu, uy nghiêm ra lệnh cho binh sĩ chèo thuyền. Hắn lúc nào cũng vậy, luôn thu hút ánh mắt của người khác bằng thái độ không lạnh không nhạt, vẻ mặt hết sức bình thản. Ta nhẹ nhàng xoa xoa trái tim đang đập trong lòng ngực, tự nhủ: “Nhìn thấy hắn là được rồi, còn hắn có yêu ta không… không phải do ta quyết định…”

Ta lấy quyển sách trong hòm thuốc ra đọc, dù sao rảnh rỗi cũng không biết phải làm gì. Ánh đèn cầy hơi nhỏ, ánh sáng vàng nhạt mờ mờ làm ta mỏi mắt nên dẹp vào, nào ngờ một cơn gió từ cửa sổ bên hông thổi vào, trong phòng tối om. Ta lần mò theo vách tường, vừa định tiến ra ngoài thì cửa gỗ lớn bất ngờ bị mở ra, gió lạnh lại ùa vào. Tay lần mò vớ lấy cây kéo để trên bàn, đứng yên bất động không dám nhúc nhích, nếu người vào có ý đồ bất chính ta sẽ xử hắn ngay. Nào ngờ người đó lên tiếng:

- Bỏ xuống đi, không khéo tự làm mình bị thương.

- Ô, hoàng tử?

Izumin không trả lời, tự nhiên đi đến ngồi trên giường, riêng ta thì xung quanh tối om như mực nên không biết phải làm sao, lúng túng tìm cách đi ra ngoài. Đưa tay ra quơ nhẹ trong không khí, rõ là không có gì phía trước mặt thế nhưng khi ta bước tới một bước lại bị vấp té, cũng không biết vấp phải cái gì. Izumin đang ngồi trên giường cười một tiếng như thể hắn thấy hết vật, hỏi tiếp:

- Tại sao ngươi lại lên thuyền này?

- Thần là thầy thuốc, ai trả tiền thì thần chữa thôi! Hoàng tử cứ đùa!

- Thật không? Chứ không phải ngươi cố ý tiếp cận ta hay sao?

- Không. Tất cả đều vì tiền.

- Vì cái gì ngươi rõ nhất chứ không phải ta, tốt nhất đừng làm gì ngu ngốc, ở nơi này các ngươi không trốn được đâu.

Hăm dọa ta xong, Izumin phất tay áo đi ra ngoài, ta thì cười lạnh. Hóa ra là hắn biết ý đồ của ta rồi, nhưng ta lên đây không phải để cứu Carol mà là gặp Izumin hắn, có lẽ hắn không biết điều này, mãi mãi cũng không biết.