Nụ Hôn Đầu Của Cậu Chủ

Chương 2



11.

Trở về phòng mà tim tôi vẫn đang đập đ.iên cuồng, hai má nóng rực. Tôi tiến lên soi mình trong gương. Mặt tôi đỏ như quả cà chua chín, nhịp tim mãi vẫn chưa bình ổn lại được.

Thực ra đây là lần đầu tiên tôi gặp phải “tai nạn” đáng xấu hổ như vậy với Diệp Cẩn Sâm.

Thời điểm nguyên chủ vừa tốt nghiệp xong đại học, đang lo lắng tìm việc thì tình cờ biệt thự của Diệp Cẩn Sâm cũng đang thiếu quản gia. Trùng hợp là, lão quản gia phụ trách tìm người cho biệt thự lại nợ nguyên chủ một ân huệ. Cơ hội đến tay tôi cũng coi như là đương nhiên!

Nhờ gửi gắm, tôi được nhận vào làm quản gia mới cho Diệp Cẩn Sâm. Vì anh ta mắc chứng bệnh sợ phụ nữ và luôn cảnh giác với mọi người xung quanh nên không dễ gì cho mọi người đến gần mình.

Phải mất hơn một năm trời chứng minh sự nhiệt tình, trách nhiệm trong công việc của mình, vài tháng gần đây tôi mới có thể chiếm được chút lòng tin của Diệp Cẩn Sâm.

Trước đây tôi đã tắm cho Diệp Cẩn Sâm vài lần, nhưng tôi luôn ra ngoài ngay sau khi xoa lưng cho anh ta. Sự việc như ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên phát sinh!

Nhưng tôi cũng phải thú thật, thân hình của cậu chủ Diệp này, chậc chậc, hết nước chấm..

Tôi nằm trên giường, hồi tưởng lại từng đường nét cơ thể của Diệp Cẩn Sâm, không tránh khỏi có chút ngại ngùng, ặc ặc..Nhưng có sao đâu, tôi giới tính nữ, cũng không hút thuốc, không uống rượu, khuynh hướng giới tính ngay thẳng thì suy nghĩ như vậy đâu có gì không đúng? Nhỉ?

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình, hoảng sợ: “Ai, ai vậy?”

“Ông chủ của cậu đây.”

Tôi: “…” Anh ta đến để tính sổ với tôi ư?

12.

Tôi run rẩy bước ra mở cửa: “Cậu chủ, bây giờ đã muộn lắm rồi. Cậu còn cần tôi giúp gì nữa ư?”

Diệp Cẩn Sâm nhướng mày nhìn tôi: “Cậu không lấy tiền phải không?”

Ồ vâng, phí dịch vụ tắm của tôi, sao tôi có thể quên mất điều đó chứ.

"Cậu tỉnh táo lại chưa?" Diệp Cẩn Sâm cười lạnh: "Bình thường cậu coi tiền hơn cả mạng sống, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

“Haha.” Tôi cười hai tiếng, nói với giọng điệu giả lả: “Tôi... còn không phải là sợ chuyện vừa rồi làm cậu chủ tức giận không thanh toán tiền cho tôi ư?”

“Thật không?” Anh ta nheo mắt lại.

Tôi bất tri bất giác rụt cổ lại.

“Thôi đừng nói nhảm thêm nữa, nhanh chóng đưa tài khoản của cậu đây!” Diệp Cẩn Sâm nói.

Tài khoản nào cơ? Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ đến món tiền mà tôi kiếm được tối nay, tôi hoảng sợ, lắc đầu liên tục: “Không được,..tôi không thể trả lại số tiền đó được.”

"Nhưng tôi không có tài khoản wechat của cậu."

Wechat sao?

“Cậu chủ, vậy tài khoản mà cậu đang nói đến,.. là hỏi về mã thanh toán của tôi à?”

Diệp Cẩn Sâm nheo mắt nhìn tôi: "Chứ còn gì nữa? Cậu còn có tài khoản gì khác sao?"

"Không, không..." Tôi nhanh chóng chạy đi lấy điện thoại, mở mã thanh toán, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Cậu chủ, cậu chỉ cần quét cho tôi 40.000 tệ."

Diệp Cẩn Sâm nghi hoặc hỏi tôi: "Tại sao?"

Tôi chỉ vào vết sẹo trên môi anh ta và nói: “Mười nghìn tệ sẽ là khoản bồi thường cho cậu…”

"Bồi thường sao?" Không hiểu sao khi nghe tôi nói vậy, Diệp Cẩn Sâm lại trở nên tức giận. Tuy nhiên, lý do khiến anh ta tức giận là...

"Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi... Giang Tư Nhai! Ý cậu là gì? Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi! Nụ hôn đầu tiên của tôi! Nụ hôn đầu tiên của tôi mà chỉ có giá trị 10.000 tệ thôi sao?"

Nếu không thì sao? Chả nhẽ anh ta đòi 20.000?

...Ôi không! Cậu chủ, ý của tôi là tôi đã hôn môi cậu và tôi muốn bồi thường cho cậu 10.000 tệ. "

Tôi gần như bị hoảng loạn khi đối diện với hung thần này.

“Ồ.” Diệp Cẩn Sâm cũng sửng sốt một lát. Tuy nhiên, anh ta định thần lại: “Ý của cậu là, cậu trả cho tôi 10.000 tệ vì đã hôn tôi sao?”

"Ah thế thôi, thôi ạ!" Tôi định giải thích, nhưng dưới ánh mắt trừng trừng của anh ta, tôi không biết nên nói gì nữa đành im lặng lấy lại mã thanh toán WeChat mà tôi đã đưa.

“Hay là thế này vậy, tôi không lấy tiền nữa, coi như tối nay tôi phục vụ cậu miễn phí được không?”

“Không.” Anh ta bày ra vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến thành ý của tôi. “Bíp”. Anh ta quét mã wechat mà chuyển tiền cho tôi. Gần như ngay lập tức, tài khoản của tôi được cộng thêm 90.000 tệ. Tại anh ta hào phóng chứ không thể trách tôi vô liêm sỉ được!

"Cảm ơn cậu chủ. Chúc cậu ngủ ngon!" Tôi nói và nhanh chóng đóng cửa lại.

"Quản gia Giang..." Diệp Cẩn Sâm đưa tay chặn cánh cửa đang đóng.

13.

“Cậu chủ, cậu đổi ý sao?”

“Cậu mới là người đổi ý ấy!” Diệp Cẩn Sâm vừa nói vừa giơ tay kéo cổ áo choàng ra, để lộ bộ ngực vẫn còn đỏ rực. "Không phải cậu đã nói sẽ bôi thuốc cho tôi sao? Cậu quên rồi à?"

Ah, đúng rồi, tôi thật sự đã quên biến mất việc đó. “Thật xin lỗi, cậu chủ, tôi sẽ đi lấy thuốc ngay đây. Cậu hãy về phòng chờ tôi chút nhé!”

14.

Khi tôi gõ cửa phòng Diệp Cẩn Sâm, anh ta chỉ đang mặc bộ đồ ngủ. Anh ta cao 1,85m, có bờ vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài và cơ bụng 8 múi hấp dẫn...

"Quản gia Giang."

“Vâng, thưa cậu” Tôi cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho anh ta.

"Quản lý Giang, sao hôm nay tôi thấy mặt cậu đỏ vậy?"

"Thế sao?"

Tôi lại đỏ mặt nữa à? Trước đây, tôi cũng chưa hề thất thố như vậy trước mặt Diệp Cẩn Sâm.

Chắc chắn là sau khi cùng Diệp Cẩn Sâm thảo luận đến chủ đề này, đầu óc tôi không tự chủ được mà liên tưởng xa hơn...

Quả nhiên, khả năng tự kiềm chế của tôi kém hơn tôi tưởng rất nhiều!

“Cậu chủ, thật ra, tôi…tôi có chút vấn đề nhỏ.”

"Chuyện gì vậy?"

"Khi tôi gặp phải vấn đề lo lắng, tôi rất dễ xúc động dẫn đến đỏ mặt!" Tôi nói một cách chân thật.

Diệp Cẩn Sâm nghi hoặc nhìn tôi: "Sao trước đây tôi không biết điều đó?"

"Bây giờ thì cậu đã biết rồi đấy!"

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, dường như cố phát hiện điều gì đó ở tôi: “Tôi nghĩ…”

"Cậu nghĩ sao?"

Sau khi tìm được lý do lấp liếm, che đậy suy nghĩ của mình, tôi càng bạo dạn hơn, ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta.

Ngược lại Diệp Cẩn Sâm là người ngại ngùng ngoảnh mặt đi. "Không có gì."

"Ah, vậy tôi tiếp tục bôi nốt thuốc cho cậu nhé."

Sau khi bôi thuốc xong cho Diệp Cẩn Sâm, tôi cầm hộp thuốc rời đi.

Đã quá thời gian tôi nghỉ ngơi nhiều nên ngày hôm sau tôi ngủ thẳng đến tận 10 giờ trưa.

15.

"Anh Giang! Có chuyện rồi!"

Vừa xuống lầu, Tiểu Phương vừa chạy tới thì thào. "Có chuyện gì vậy?"

Chẳng lẽ cậu chủ đã c..hết? Trong gia đình này, đối với tôi, chỉ có chuyện liên quan đến Diệp Cẩn Sâm mới là điều cần quan tâm, mọi thứ khác không thành vấn đề.

Vì Diệp Cẩn Sâm càng khỏe mạnh, thì tôi càng có cơ hội kiếm tiền.

"Cậu chủ đã quen với sự phục vụ của anh. Hôm nay thấy anh ngủ dậy muộn, cậu chủ dặn chúng tôi cứ để cho anh ngủ, không cần gọi dậy. Thế nhưng, cậu chủ đi làm mà không hề đụng đến bữa sáng.”

Diệp Cẩn Sâm có vấn đề thật rồi. Anh ta có thói quen quái dị là chỉ muốn một người phục vụ cố định, không muốn thay đổi.

"Cậu chủ cứ nhịn đói mà đi à?" Tiểu Phương gật đầu: “Đúng vậy, cậu chủ còn dặn... Chờ anh dậy thì chuyển lời, cậu chủ muốn anh mang đồ ăn đến cho cậu ấy.”

"Đến công ty sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng bây giờ..." Tôi nhìn vào điện thoại của mình.

Đã là mười giờ rưỡi sáng.

Nếu tôi giao đồ ăn cho công ty anh ta thì đúng đến giờ ăn trưa phải không?

"Để đầu bếp chuẩn bị bữa trưa cho cậu chủ, tôi sẽ mang bữa trưa đến cho cậu ấy."

"Vâng, anh Giang."

16.

Trong nguyên tác, Diệp thị là tập đoàn lớn chuyên sản xuất thiết bị trong ngành thẩm mỹ. Nhân vật nam chính tuy tuổi còn trẻ nhưng đã lên nắm quyền, dưới sự điều hành mạnh mẽ và quyết liệt của anh ta Diệp thị càng ngày phát triển lên tầm cao mới.

Diệp Cẩn Sâm là phó tổng giám đốc trong công ty. Tôi đến công ty tìm Diệp Cẩn Sâm hai lần, cho nên, không có người ngăn cản tôi.

"Quản gia Giang." Tôi đến cửa văn phòng nhưng không gặp Diệp Cẩn Sâm, chỉ nhìn thấy trợ lý Lưu.

Anh ấy nói: "Tiểu Diệp tổng đi họp. còn khoảng nửa giờ nữa.”

Trong truyện, nam chính là "Diệp thiếu gia”

Diệp Cẩn Sâm nhỏ hơn nam chính, là Tiểu Diệp tổng.

"Không có gì, tôi chỉ mang bữa trưa cho anh ấy thôi." Tôi cầm hộp thức ăn đặt lên bàn rồi rời đi.

"Đợi đã. Tiểu Diệp tổng đã dặn nếu cậu đến thì nói cậu chờ cậu ấy một chút."

"Hả?"

17.

Hơn hai mươi phút sau, Diệp Cẩn Sâm trở lại văn phòng.

"Cậu chủ, tôi đã mang bữa trưa đến cho cậu. Tranh thủ hãy còn ấm, cậu chủ dùng bữa luôn đi ạ."

"Được."

Diệp Cẩn Sâm ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trợ lý Lưu: "Anh ra ngoài được rồi."

Nghe vậy, tôi quay người đi theo anh ta ra ngoài.

"Quản gia Giang ở lại."

“Dạ vâng.” Tôi đành quay lại, thao tác đầy chuyên nghiệp bước đến bên bàn và bày hết đồ ăn trong hộp ra.

Diệp Cẩn Sâm nhìn tôi nói: "Cùng ngồi ăn đi."

"Nhưng, cậu chủ, tôi..."

“Không ăn sẽ bị trừ lương.”

Tôi lập tức ngồi xuống: “Vâng! Cậu chủ, vậy tôi xin phép nhé!”

Tôi có chuẩn bị một cái bát ăn cơm, một đôi đũa và một cái bát nhỏ đựng gia vị. Như thế chắc cũng dùng tạm được.

18.

Ăn xong, tôi cầm hộp thức ăn lên, ngập ngừng nói: “Cậu chủ, tôi xin phép về nhé?”

Diệp Cẩn Sâm ngước mắt lên nhìn tôi và nói "Ừ".

Từ lúc tôi dùng bữa cùng Diệp Cẩn Sâm cho đến tận lúc tôi rời đi, anh ta cũng không nói một lời nào. Nếu không có chuyện muốn nói sao lại bắt tôi ở lại dùng bữa cùng làm chi?

Trước đây Diệp Cẩn Sâm chưa bao giờ đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy!

Thật khó hiểu...

19.

Buổi tối, tôi đang nằm trên giường thưởng thức bộ phim truyền hình yêu thích.

Diệp Cẩn Sâm gọi cho tôi và nhờ tôi qua gội đầu cho anh ta. Tuy nhiên, việc này không nằm trong thỏa thuận công việc của Giang Tư Nhai.

"Cậu chủ, tôi đã ngủ rồi."

"Cậu ngủ rồi sao? Vậy thì ai đang nói chuyện với tôi vậy?"

"Nhưng cậu chủ, bây giờ đã hết giờ làm việc của tôi rồi."

"10.000 tệ. Cho cậu đúng 5 phút phải có mặt!"

Làm sao tôi có thể từ chối khoản tiền từ trên trời rơi xuống đây!

"Cậu chủ, tôi rất hân hạnh được phục vụ cậu. Tôi sẽ có mặt ngay đây!"

[Bạn đang đọc Nụ hôn đầu của cậu chủ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]

20.

"Cậu chủ, lực gãi như này có ổn không?"

"Được."

Tôi gội đầu cho Diệp Cẩn Sâm đầy đủ các bước như một thợ gội đầu chuyên nghiệp. Sau khi gội xong, tôi còn massage vai gáy cho anh ta, cuối cùng là sấy tóc. Sau gần hai giờ làm việc chăm chỉ, tôi có thể nhận 10.000 tệ rồi..

"Quản gia Giang."

Tôi vừa đặt máy sấy tóc xuống, Diệp Cẩn Sâm đột nhiên ngước lên hỏi tôi: "Cậu đã từng động lòng với ai bao giờ chưa?"

"Tất nhiên..."

Nhưng cái gì? Động lòng sao?

Tôi vô thức nhìn anh ta đầy cảnh giác: "Cậu chủ, sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?"

Ánh mắt Diệp Cẩn Sâm lóe sáng, nhưng anh ta quay mặt đi rất nhanh, lảng tránh ánh mắt của tôi.

"Giang Tư Nhai, cậu... khuynh hướng tình dục của cậu có bình thường không?"

[Vớ vẩn!] Tôi nói trong tiềm thức.

Xu hướng tính dục của tôi: nam giới.

Sở thích: ngắm trai đẹp.

Nhưng, khoan đã... Tại sao Diệp Cẩn Sâm lại hỏi như vậy?

Đột nhiên, tôi mở to mắt nhìn anh ta: "Cậu chủ, chẳng lẽ cậu..."

“Đương nhiên là không!” Anh ta giơ tay lên vỗ nhẹ vào trán tôi: “Cậu đang nghĩ đi đâu thế?”

"Cậu chủ, cậu đã từng có bạn gái chưa?"

“Tất nhiên…” Anh ta liếc nhìn tôi và gật đầu một cách không tự nhiên, “Tất nhiên là … có rồi chứ, chúng tôi còn đi xa hơn nữa rồi.”

"Cậu chủ, vậy tại sao hôm trước cậu nói đấy là nụ hôn đầu của cậu?"

"..."