Nụ Hôn Đầu Của Cậu Chủ

Chương 3



21.

Đêm đó, WeChat của tôi đột nhiên nhận được lời mời kết bạn từ Diệp Cẩn Sâm.

Tôi lăn tăn chút rồi mới nhấn nút đồng ý, đồng thời chủ động chào hỏi. Tôi còn gửi tặng anh ta một phong bao lớn màu đỏ trị giá 66 tệ. Chẳng bao lâu sau, tin nhắn báo anh ta đã nhận được phong bao lì xì của tôi. Nhưng không thấy anh ta hồi âm lại. Không thả cả 1 icon luôn..

“Cậu chủ, cậu vẫn ở đó chứ?”

Vài phút sau, tôi vẫn không nhận được phản hồi.

“Cậu chủ, cậu ngủ rồi sao?”

Cậu chủ, sao cậu có thể vô tâm thế sau khi nhận được phong bao lì xì của tôi?

Đến tận lúc tôi đi ngủ anh ta vẫn không hồi âm lại. Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không thấy anh ta nói gì. Nếu biết trước vậy thì tôi chỉ phát phong bao hai tệ thôi!

Quản gia Giang, người yêu tiền hơn cả mạng sống, hiện giờ cảm thấy thật sự hối hận khi đã lì xì số tiền trên. Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa nói xong, điện thoại của tôi reo lên. Giang Cẩn Sâm đã gửi cho tôi một phong bao màu đỏ!

Dù rất háo hức nhưng tôi vẫn lịch sự gửi cho Diệp Cẩn Sâm một icon mặt cười với nội dung [Cảm ơn cậu chủ, mong cậu chủ luôn mạnh khỏe!]

Sau đó, tôi bấm vào phong bao đỏ.

Nhưng, khi nhìn vào những con số trong phong bao, tôi đã bị sốc!

520 tệ.

Vâng, đó là 520 tệ đấy!

Tôi nhanh chóng gửi cho Diệp Cẩn Sâm một biểu tượng cảm xúc có hình dấu chấm hỏi.

[Sao thế?] Diệp Cẩn Sâm trả lời.

Giây tiếp theo, anh ta lại gửi tin nhắn khác: [Cậu.. muốn lì xì tiếp cho tôi sao?]

Ah?

Tôi có nên trả lại anh ta 520 tệ không?

22.

520 còn có ý nghĩa là [Anh yêu em].

Diệp Cẩn Sâm đã lì xì cho tôi [Anh yêu em].

Rồi tôi lại trả lại [Em yêu anh] cho anh ta? Tại sao tôi lại cảm thấy có chút kỳ lạ?

Cuối cùng tôi quyết định không trả lại.

[Cậu chủ, tôi bùng đấy]. Tôi gửi lại cho Diệp Cản Sâm một biểu tượng cảm xúc “lè lưỡi và chạy thật nhanh”. Tôi đang cố gắng để đánh lạc hướng anh ta, coi như tôi không hiểu ý nghĩa của số tiền đó là gì.

Tuy nhiên, Diệp Cẩn Sâm lại gửi một tin nhắn khác: [Tại sao cậu hay sử dụng các icon giống như con gái thế?]

Giống như sao? Tôi là con gái mà!

Tôi tìm đại một lý do để đối phó: [Gần đây, tôi đang tìm hiểu một cô gái, và những biểu tượng cảm xúc này đều được cô ấy gửi cho tôi khi chúng tôi trò chuyện cùng nhau.]

Diệp Cẩn Sâm hỏi thêm gì tôi nữa. Vài phút sau, anh ta nhắn lại: [Xuống nhà ăn sáng.]

23.

Diệp Cẩn Sâm im lặng dùng bữa sáng. Đến khi sắp ăn xong, anh ta mới đột nhiên hỏi tôi: “Cậu có người trong lòng chưa?”

Quả nhiên, con người không thể tùy ý nói dối. Một khi bạn nói dối một lần, bạn sẽ cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy lời nói dối đầu tiên.

“Có rồi.” Tôi gật đầu.

Nghe tôi nói vậy sắc mặt Diệp Cẩn Sâm đột nhiên tối sầm lại. Không biết tôi có đã chọc giận gì anh ta nữa.

“Vài hôm nữa tôi sẽ đặt lịch hẹn với bác sỹ An Mỗ Đặc rồi đưa cậu qua khám…”

"Ai cơ?"

"An Mỗ Đặc, bác sĩ nam khoa lần trước tôi đã nói đó."

"..."

Tôi gần như quên mất điều này! Thấy tôi không đáp lại, Diệp Cẩn Sâm an ủi tôi: “Cậu không cần phải căng thẳng hay xấu hổ đâu, đó là việc nên làm mà.”

"Dạ vâng thưa cậu chủ..."

"Vậy thì thống nhất như vậy nhé?"

“Tôi có thể từ chối được không?”

Diệp Cẩn Sâm đứng dậy vỗ vai tôi: “Có bệnh thì nhất định phải chữa trị, không thể trì hoãn được.”

Vậy là tôi không còn cách nào khác ư? Có vẻ như vai diễn "Quản gia Giang" không thể tiếp tục đóng được nữa rồi.

24.

Trong hai năm tôi làm quản gia cho Diệp Cẩn Sâm, lương của tôi là mười lăm ngàn tệ một tháng. Nói nhiều thì không phải là quá nhiều, nhưng cũng không thể tính là thấp được. Tuy nhiên, trong những tháng gần đây, tôi đã nhận được sự tin tưởng và ưu ái của Diệp Cẩn Sâm, đồng thời thỉnh thoảng tôi cũng kiếm được thêm một khoản.

Tính ra tổng số tiền tôi nhận được là hơn một 153 vạn tệ. Số tiền 100 vạn tệ đó là tôi kiếm được từ phi vụ mang áo khoác lên tầng thượng cho Diệp Cẩn Sâm.

Sau khi trừ đi tiền đóng học phí và chi phí sinh hoạt của các em tôi, tiền thuốc men chữa bệnh cho mẹ, tiền trả nợ lặt vặt... tôi vẫn còn dư hơn 600.000 tệ. Bây giờ, mẹ tôi gần như đã khỏi bệnh và đã được xuất viện để về nhà dưỡng sức. Số tiền hơn 600.000 tệ này, tôi có thể trích ra một phần để khởi nghiệp.

Tôi quyết định chạy thật nhanh!

25.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu “dọn đường” cho kế hoạch của mình. Trong bữa sáng, tôi nghe điện thoại em gái gọi ngay trước mặt Diệp Cẩn Sâm.

"Sao cơ? Mẹ lại bệnh nặng à?"

Nội dung cuộc gọi của tôi đương nhiên bị Diệp Cẩn Sâm nghe thấy. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Diệp Cẩn Sâm hỏi: “Mẹ cậu lại bệnh nặng à?”

“Bà ấy sức khỏe không tốt, còn nói nhớ tôi… Ôi!” Tôi làm bộ vừa buồn vừa xấu hổ.

"Cậu có muốn nghỉ phép quay về chăm mẹ một thời gian không?"

Tôi lắc đầu: “Xin nghỉ phép không phải là giải pháp lâu dài…quên đi, nói chuyện đó sau đi ạ.”

26.

Hai ngày sau, tôi lại nhận được một cuộc gọi khác.

"Cậu chủ, trên đường đến bệnh viện chăm sóc mẹ, em gái tôi không may bị tai nạn xe!"

Diệp Cẩn Sâm cau mày: "Bị thương nghiêm trọng lắm không?"

"Chân em ấy bị gẫy. Em trai tôi thì đang đi học xa nhà, ở nhà không còn ai nữa. Cậu chủ, tôi..." Tôi liếc nhanh nhìn sắc mặt anh ta, thở dài rồi nói: "Thật xin lỗi, cậu chủ! Tôi... Tôi muốn từ xin nghỉ việc, gia đình tôi lúc này đang rất cần tôi.”

Tôi đã kiếm đủ tiền rồi! Tôi quyết định nghỉ việc!

"Nghỉ việc sao?" Diệp Cẩn Sâm sửng sốt. Sau đó, anh ta nhận được một cuộc gọi gấp và chạy vội đi mà không nói đồng ý hay không. Trong nhiều ngày tiếp theo, tôi thậm chí không nhìn thấy bóng của anh ta đâu.

Liệu có phải Diệp Cẩn Sâm cố ý tránh mặt tôi không? Nhưng tại sao anh ta phải tránh mặt tôi?

27.

Tục ngữ có câu: “Núi không đến gặp ta, ta sẽ tự mình đi xem núi”.

Vì vậy, tôi cố tình đợi 2 ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Cẩn Sâm vào 12h đêm ngày thứ ba.

Tôi lấy đơn xin nghỉ việc đã chuẩn bị mang đến phòng Diệp Cẩn Sâm.

"Cậu chủ..." Thấy cửa mở, tôi vừa gọi vừa tiến vào trong phòng. Diệp Cẩn Sâm đang cởi cúc áo sơ mi của mình. Áo sơ mi trắng cởi gần hết lộ ra làn da trắng lạnh lùng, quyến rũ...

"A, ngại quá, xin lỗi!" Tôi quay người và bước ra ngoài.

Đột nhiên, Diệp Cẩn Sâm sải bước về phía tôi, dùng tay tóm lấy tôi và đẩy tôi vào tường!

Tôi giật mình và ngước lên nhìn anh. Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc ngắn hơi rối, đôi mắt to và lông mày rậm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi: "Giang Tư Nhai, tôi vẫn đang suy nghĩ..."

“Cậu chủ nghĩ gì vậy?” Người đàn ông này đẹp trai quá, nhìn ở cự ly gần như vậy cũng không phát hiện bất kỳ khuyết điểm gì!

Anh không trả lời, nhưng đưa khuôn mặt đẹp trai sát lại gần tôi hơn.

"Cậu chủ..." Tôi nhanh chóng vùng vẫy.

Nhưng anh đã ấn tay tôi vào tường khiến tôi không thể cử động được. Khi anh đến gần tôi, mùi rượu thoang thoảng xộc thẳng vào mũi tôi.

"Cậu chủ đã uống rượu sao?" Không phải từ trước đến nay anh luôn tránh uống rượu sao? Kể cả đồ uống có nồng độ rất nhẹ cũng chỉ hai ly đã có thể khiến anh say rồi. Khi say, anh luôn luôn thành thật!

28.

Tôi ngẩng đầu lên và hỏi: “Cậu chủ, cậu say à?”

Anh nheo mắt lại và trả lời một cách mơ hồ: "Ừm."

Tôi không kìm được sự phấn khích và hỏi: "Được, vậy tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu, cậu hãy trả lời thành thật nhé?"

Anh nhìn tôi chằm chằm một cách yếu ớt, rồi gật đầu, "Được."

“Cậu chủ, cậu thật tốt.” Tôi cảm thấy vui mừng, trước tiên tìm cách dỗ dành anh: “Cậu chủ cứ thả tôi ra trước đã.”

Nhưng anh không buông ra, ôm tôi bất động.

"Cậu chủ, tôi hứa sẽ không rời đi."

“Thật sao?” Anh nhướng mày với vẻ nghi ngờ trên mặt.

Tôi gật đầu thật mạnh: "Thật mà! Tôi hứa sẽ không rời đi. Chúng ta hãy nói chuyện một chút nhé."

"Ồ." Anh buông tôi ra, nhưng lại nắm tay tôi lại dắt đến ghế sofa, kéo tôi ngồi xuống cạnh mình. Tôi hơi nhích người sang bên cạnh một chút nhưng ngay lập tức anh cũng nhích sát vào tôi. Tôi di chuyển thì anh cũng di chuyển. Cứ như đang dựa dẫm vào tôi vậy. Tuy nhiên, điều này không quan trọng.

"Cậu chủ, xin hãy ngồi yên." Tôi đưa tay ra ngăn cách giữa tôi và anh, nói: "Tôi sẽ hỏi cậu một số câu hỏi."

Anh nhìn tôi một cách nghiêm túc, vẻ mặt rất là dễ thương..

"Chỉ hỏi thôi sao?"

"Cậu..." Tôi có chút ngượng ngùng...

Cuối cùng tôi không nhịn được hỏi: "Thẻ ngân hàng của cậu để ở đâu? Mật khẩu là gì?"

Anh chợt bất động.

Tôi cau mày: “Cậu chủ, cậu uống rượu thật à?”

“Tôi bị say rượu.” anh trả lời.

Ah?

Người say rượu hình như luôn nói mình không say thì phải?

“Thật sao?” Tôi tiến lại gần anh và nhìn thật kỹ.

“Ừ.”Anh giơ một ngón tay ra, nói: “Tôi đã uống 100 ly rượu!”

100 ly... thật sự là quá cường điệu rồi!

Xem ra anh say thật rồi!

“Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi nhanh lên.”

“Không.” Anh lắc đầu.

"Tại sao? Cậu vừa nhận lời với tôi mà!"

"Tôi sẽ trả lời trừ phi, tôi hỏi cậu, cậu trả lời tôi." Anh ta nói: "Chúng ta... Mỗi người hỏi một vấn đề."

Tôi tự nhủ, anh còn non và xanh lắm! Anh say rồi sao còn hỏi tôi được nữa?

"Được. Cậu chủ, cậu hỏi trước đi."

"Cậu thích ai?"

[Bạn đang đọc Nụ hôn đầu của cậu chủ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]

29.

“Tôi có nói cậu cũng không biết đâu”

Ban đầu tôi đã nói dối anh về điều này.

"Cậu chủ, đến lượt cậu trả lời tôi. Thẻ ngân hàng của cậu đâu?"

Anh chỉ vào tủ: “Thẻ ngân hàng ở trong ví tiền để trong ngăn kéo.”

"Mật khẩu là gì?"

Diệp Cẩn Sâm lắc đầu, "Đến phiên tôi hỏi cậu."

"Được rồi được rồi, cậu cứ hỏi đi."

"Cậu thích nam giới hay nữ giới?"

"Tất nhiên là nam giới rồi!" Tôi thành thật trả lời.

Dù sao thì anh cũng quá say nên lúc tỉnh lại sẽ không nhớ nổi đâu.

30.

"Nam... nam giới ư?" Diệp Cẩn Sâm giật mình hỏi lại.

“Đúng thế.” Tôi hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của anh, chỉ nhanh chóng hỏi: “Đến lượt tôi hỏi cậu. Mật khẩu thẻ ngân hàng của cậu là gì?"

"."

"Mật khẩu này đơn giản và dễ nhớ quá." Tôi cười và nói: "Tuy nhiên, làm sao tôi có thể cầm thẻ ngân hàng của cậu chủ để rút tiền được?" Đó chính là vi phạm pháp luật. Tôi sẽ không ngu ngốc như vậy.

“Thật ra yêu cầu của tôi là thế này…” Tôi lấy ra đơn xin nghỉ viêc đã được chuẩn bị từ trước đưa cho anh ta. Sau đó, Diêp Cẩn Sâm trong lúc say rượu đã ký và điểm chỉ vào đó. Bằng cách này, dù anh ta sau khi tỉnh rượu có đổi ý cũng không có tác dụng.

"Cậu muốn rời xa tôi à?" Diệp Cẩn Sâm ngạc nhiên nhìn tôi.

Nhìn qua có vẻ anh cũng không say lắm.

“Mẹ tôi ốm, em gái tôi gãy chân, gia đình đang cần tôi.” Tôi nói thêm: "Cậu không có tôi cũng không sao, nhưng gia đình tôi lúc này chỉ có thể trông cậy vào tôi."

Vì em tôi sắp vào đại học nên sớm muộn gì tôi cũng sẽ về để chăm sóc mẹ. Tôi đã chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ thì trách nhiệm của nguyên chủ cũng là trách nhiệm của tôi.

"Dù sao thì, cậu có nhiều tiền như thế, nhất định sẽ nhanh chóng chọn được người thích hợp phục vụ cậu."

Diệp Cẩn Sâm đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần và giữ lấy tôi.

"Cậu chủ..." Tôi muốn cử động nhưng bị anh ôm chặt.

Cằm anh tựa nhẹ vào vai tôi, một lúc sau tôi nghe thấy anh khàn khàn nói: "Được rồi... vậy cậu đi đi."

Ah? Thế thôi sao?

"Cậu chủ, ý của cậu là gì?"

Nhưng anh chỉ ôm tôi mà không nói gì. Khi tôi định thần lại thì anh đã dựa vào tôi ngủ rồi!

"Này, cậu chủ, cậu chủ..."

Tôi không thể đẩy anh ra vì sợ anh bị ngã. Sau đó mệt quá tôi ngủ quên trên ghế sofa. Diệp Cẩn Sâm cũng ngủ thiếp đi bên cạnh tôi.