Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 140: Tân hôn khó xử (24)



Ngày đó nhìn thấy Kiều Minh Húc và Phùng Quang Hiển ở nhà hàng Hồng Tường Vi, khóe môi cô cũng bất giác khẽ mỉm cười.

"Bà nội tôi là một người vĩ đại."

Kiều Minh Húc nói.

"Ừ. Tôi cũng sẽ cố gắng trở thành một người vĩ đại như vậy."

Mạch Tiểu Miên vừa nói, vừa không kịp chờ đợi mở sách ra để xem.

Bên trong sách quả nhiên có không ít chữ viết của Trang Hồng Linh, những nhận xét đặc biệt.

Nhìn một lúc thôi đã mê mệt trong đó rồi, cũng quên luôn sự tồn tại của Kiều Minh Húc ở bên cạnh.

Thấy cô cúi đầu chuyên chú đọc sách, hơn nữa biểu cảm còn vô thức không ngừng biến hóa theo từng tình tiết trong trang sách.

Có nghi ngờ...

Có kinh ngạc...

Có mừng rỡ...

Có đột nhiên chiêm nghiệm lại rồi giống như bừng tỉnh hiểu ra...

Kiều Minh Húc ở một bên nhìn những biểu cảm trên gương mặt cô, cảm thấy vô cùng thú vị.

Lâm Ngọc cũng thích đọc sách trước mặt anh, tuy nhiên, đại đa số đều là xem các loại tạp chí thời trang, hơn nữa cũng không có nhiều biểu cảm lắm, chỉ là an tĩnh mà đọc.

Dĩ nhiên, Mạch Tiểu Miên cũng là an tĩnh đọc.

Nhưng cô lại đưa toàn tâm toàn ý vào, biểu cảm phong phú, tựa như gặp phải thiên quân vạn mã vậy.

Nhìn cô một lúc, anh cũng mở máy tính của mình ra, bắt đầu làm việc của mình. Sau đó cũng nhanh chóng tập trung vào, toàn bộ tinh thần đều chuyên chú vào đó, quên hết tất cả xung quanh.

Mạch Tiểu Miên vẫn luôn cảm giác bụng mình rất không thoải mái lắm, cần phải đi vệ sinh. Cô đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn thấy ngón tay thon dài của Kiều Minh Húc đang lướt rất nhanh trên bàn phím ở bên kia. Trên gương mặt lạnh lùng của anh không có nhiều biểu cảm, chỉ là thỉnh thoảng nơi chân mày hơi nhíu chặt lại.

Một người đàn ông chuyên chú làm việc đúng là đẹp trai nhất!

Mạch Tiểu Miên lại một lần nữa sâu sắc xác nhận đạo lý này.

Cô từ trên ghế sô pha đứng dậy, nhưng không ngờ có chút hấp tấp, đá phải một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh.

Nghe thấy tiếng vang, Kiều Minh Húc bèn ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Xin lỗi."

Mạch Tiểu Miên thấy mình quấy rầy anh, bèn lè lưỡi một cái, áy náy nói: "Làm phiền anh rồi."

"Tay chân vụng về."

Kiều Minh Húc nói một câu rồi lại cúi đầu bận việc của mình.

Mạch Tiểu Miên ở sau lưng anh liếc mắt một cái, sau đó đi về phía phòng vệ sinh. Cô một lần nữa ngồi lại trên ghế sô pha, cảm giác ánh mắt hơi mỏi, nên cũng không xem sách nữa mà chăm chú nhìn anh.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Kiều Minh Húc ngước mắt nhìn cô hỏi: "Tôi rất tuấn tú sao?"

"Ừ, đẹp trai thật."

Mạch Tiểu Miên ngược lại cũng trả lời thành thật.

"Tôi biết."

Kiều Minh Húc cũng không khách khí chút nào.

"Làm người như vậy à? Phải biết khiêm tốn một chút chứ."

Mạch Tiểu Miên bĩu môi.

"Biết rõ mình đẹp trai mà trong miệng còn tự nói mình xấu xí thì đó là dối trá rồi."

Kiều Minh Húc đột nhiên nói: "Mạch Tiểu Miên, cô rất đẹp!"

Mạch Tiểu Miên đỏ mặt hỏi lại: "Thật sao?"

"Giả."

Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: "Tôi nói dối thế mà cô cũng tin là thật sao?"

"Cút!"

Mạch Tiểu Miên cảm giác mình bị đùa cợt, bèn thuận tay lấy gối ôm trên ghế sô pha ném về phía anh.

Kiều Minh Húc đưa tay đón lấy cái gối, nói: "Lúc tôi nói cô xinh đẹp, cũng không thấy cô khiêm tốn nói mình xấu xí. Nói cô không đẹp cô lại tức giận. Cô nói xem cô có dối trá không cơ chứ?"

"Tôi dối trá thế đấy."

Mạch Tiểu Miên bị anh phản pháo lại không biết phải nói gì, đành thở phì phò liếc mắt nhìn anh, sau đó hơi nhàm chán ỷ lại nói: "Hai ngày buồn bực ở trong phòng thật là nhàm chán mà, thật muốn tới bờ cát đi tới đi lui."

"Muốn đi ra ngoài sao?"

Kiều Minh Húc nhìn cô hỏi.

"Ừ, chỉ là chân tôi vẫn còn chưa lành."

Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ nâng cái chân bị thương của mình lên, nói: "Cũng không biết làm sao mới có thể nhanh lành nữa, thật là buồn bực mà."