Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 141: Tân hôn khó xử (25)



Kiều Minh Húc khép máy tính xách tay lại, đi tới cạnh tủ giày, từ bên trong lấy ra một đôi ủng đi cát, đưa cho cô, nói: "Mang vào, chúng ta cùng nhau ra bãi biển đi dạo."

"Anh đi cùng tôi sao?"

"Ừ."

Mạch Tiểu Miên mang đôi ủng đi cát kia vào.

Kiều Minh Húc cũng thay một đôi ủng khác.

Anh nắm lấy cánh tay cô.

Mạch Tiểu Miên không hiểu nhìn anh, hỏi: "Cánh tay anh có vấn đề sao?"

"Tay của cô mới có vấn đề ấy, kéo cô đi đấy!"

Kiều Minh Húc thật sự tức giận cô không hiểu phong tình mà.

"Ồ ồ ồ ồ."

Mạch Tiểu Miên nghe vậy, tâm trạng cũng lập tức trở nên vui vẻ, vui sướng kêu lên. Cô không khách khí đưa tay kéo lấy cánh tay của Kiều Minh Húc, giảm bớt lực ở hai chân.

Hai người đi ra ngoài, tìm một nơi thoải mái rồi ngồi xuống.

Hiện tại vừa lúc là hoàng hôn.

Chạng vạng tối nước dâng rất cao, nhìn thủy triều lên xuống, tâm trạng người ta bất chợt cảm thấy thoải mái hơn.

"Ngày mai là ngày thứ ba lại mặt (cô dâu về nhà mẹ đẻ). Cô muốn tôi chuẩn bị cho cha mẹ cô cái gì?"

Kiều Minh Húc chợt hỏi.

"Cái này thì tùy tiện thôi. Cho dù anh chuẩn bị cái gì thì bọn họ cũng sẽ thích. Mà cái này dù có hay không cũng không quan hệ nhiều đâu, tôi không quan tâm, cha mẹ tôi cũng sẽ không quan tâm."

Đối với lễ nghi truyền thống, Mạch Tiểu Miên thật ra cũng không hiểu lắm, cũng không để trong lòng.

Cô vốn cho rằng, mọi người đều không để ý tới ngày thứ ba lại mặt kia lắm đâu, cha mẹ cô hôm nay gọi điện tới cũng không có nói.

Không ngờ Kiều Minh Húc lại ghi nhớ trong lòng.

Kiều Minh Húc nhìn cô nói: "Phải quan tâm chứ, cho dù bọn họ không quan tâm thì những người hàng xóm kia cũng sẽ để vào mắt, chúng ta đã đóng kịch phải đóng cho đạt chứ. Ngày mai vết thương ở chân cô chắc cũng lành hơn nhiều rồi."

"Cảm ơn."

Không ngờ anh lại lo lắng chu toàn như vậy, cân nhắc đến mặt mũi của cha mẹ cô, Mạch Tiểu Miên cảm động nói.

"Đây là chuyện tôi phải làm, cho dù tôi không muốn làm, ông nội cũng sẽ buộc tôi làm. Người nhà họ Kiều chúng tôi tương đối truyền thống."

"Ừ."

Đối với lời này của anh, Mạch Tiểu Miên vô cùng đồng cảm.

Nhà họ Kiều không hề giống những gia đình giàu có ra vẻ như trên tivi, ngay cả nhìn bề ngoài của Kiều Minh Húc trông có vẻ lạnh lùng nhưng trên thực tế anh là một người ôn hòa, hiền lành, quan tâm tới người khác.

"Bây giờ tôi gọi điện thoại cho cha mẹ em."

Kiều Minh Húc lấy điện thoại ra, bấm số của mẹ Mạch.

Mẹ Mạch nhìn thấy anh gọi tới, bèn khẩn trương nghe máy: "Con rể Kiều, có phải Tiểu Miên nhà bác có chuyện gì không, muốn con tự mình gọi điện thoại tới đây?"

"Bác gái, chào bác, Tiểu Miên không có chuyện gì cả."

Kiều Minh Húc cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên ôn hòa hơn, nói: "Con gọi điện tới cho bác chỉ là muốn bàn bạc với bác về "ngày thứ ba lại mặt" ngày mai ấy mà."

"Ngày thứ ba lại mặt sao? Các con không phải đang hưởng tuần trăng mật ở nhà nghỉ dưỡng sao?"

Mẹ Mạch vô cùng bất ngờ hỏi.

"Nhà nghỉ dưỡng cách thành phố cũng không xa. Con muốn hỏi ý của hai bác thử, hai bác ở bên kia thấy có cần chuẩn bị lễ nghi đặc biệt gì vào ngày thứ ba lại mặt không?"

"Cũng không phải là nông thôn, hai bác không coi trọng ngày này lắm đâu. Không có lễ nghi gì đặc biệt cả, cứ căn cứ theo phong tục của nhà con mà làm đi. Chỉ cần hai đứa chịu về nhà chúng ta đã vui vẻ rồi."

Mẹ Mạch vô cùng vui vẻ nói.

"Được, vậy ngày mai chúng con tới làm phiền hai bác rồi."1

"Một chút cũng không phiền. Đúng rồi, Tiểu Miên nhà hai bác đâu rồi?"

"Cô ấy ở bên cạnh con, bây giờ con đưa điện thoại cho cô ấy."

Mạch Tiểu Miên nhận lấy điện thoại của Kiều Minh Húc đưa tới, nghe máy nói: "Mẹ, là con đây."

"Tiểu Miên à, ngày mai hai đứa sẽ trở về sao?"

Mẹ Mạch có hơi không tin tưởng hỏi lại.