Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 444: Cô ta không tốt bằng em (6)



Lãnh Kiều Thi buông chai bia trong tay xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Phùng Quang Hiển đang dưới đất, nhưng lại bị anh ấy đưa tay đẩy ra: "Ai cần em quan tâm hả? Cút ra!"

Lãnh Kiều Thi lập tức đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Tôi không quan tâm đến anh, tôi chỉ không muốn hôn lễ ngày mai của tôi mà chú rể phải vắng mặt vì bị thương nặng mà thôi."

"Yên tâm đi, chỉ cần tôi vẫn chưa chết, cho dù có bò thì tôi cũng sẽ bò đến hôn lễ."

Phùng Quang Hiển che cái trán chảy máu, ngồi dậy, cau mày nói với Lãnh Kiều Thi: "Em xem dáng vẻ bây giờ của em đi, đầu thì đầy máu, thiếu chút nữa còn bị hủy dung, ngày mai em nhất định sẽ là cô dâu xấu nhất trên đời."

"Anh cũng chẳng có chỗ nào đẹp trai đâu."

Lãnh Kiều Thi rất khinh thường liếc anh ấy một cái rồi nói: "Nói không chừng còn biến thành chú rể què."

"Được rồi, đừng ồn ào nữa! Hai người đều đến bệnh viện với tôi!"

Kiều Minh Húc thật sự nhìn không nổi hai người này nữa, trên mặt trên người đều là vết thương, còn đang chảy máu mà còn cãi nhau cho được, anh tiện tay đưa dùi cui trên tay cho Phùng Quang Hiển.

Phùng Quang Hiển dựa vào lực chống đỡ của dùi cui mà đứng dậy, lảo đảo đi vài bước rồi mới dần đứng vững.

Lãnh Kiều Thi đi chân trần, cũng chật vật theo Kiều Minh Húc lên xe, được anh đưa đến bệnh viện.

*

Kiều Minh Húc ra khỏi bệnh viện thì lập tức chạy thẳng về nhà.

Mạch Tiểu Miên đang ngồi ở cửa chờ anh.

"Gió lớn, sao em lại ngồi chỗ này?"

Kiều Minh Húc vội vàng xuống xe, kéo tấm chăn có chút trượt xuống của cô lên cao, che chắn hơn nửa cơ thể cô, trách cứ nói.

"Chờ anh."

Mạch Tiểu Miên nhìn anh trả lời

"Đứa ngốc, sau này không được chờ anh như vậy nữa, anh sẽ trở về."

Mặc dù Kiều Minh Húc nói như vậy, nhưng mà trái tim lại ấm áp.

Chờ anh, hai chữ này mặc dù rất đơn giản nhưng lại làm cho trong lòng người được chờ có cảm giác thân thuộc, rất ấm áp.

"Quang Hiển thế nào rồi?"

Mạch Tiểu Miên nhìn anh hỏi.

"Ừm, anh đã đưa cậu ấy và Lãnh Kiều Thi đến bệnh viện rồi, chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có chướng ngại gì lớn. Nhưng mà, ngày mai hai người bọn họ chắc chắn không thể trở thành cô dâu đẹp nhất và chú rể đẹp trai nhất, mặt hai người đều bị người ta lấy chai bia đập lên."

"Hả? Lãnh Kiều Thi cũng ở đấy sao?"

Mạch Tiểu Miên rất ngạc nhiên.

Kiều Minh Húc lập tức kể lại tình cảnh lúc anh nhìn thấy bọn họ cho cô biết.

Mạch Tiểu Miên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Xem ra, Lãnh Kiều Thi vẫn rất quan tâm đến Quang Hiển."

"Không biết nữa, dù sao hai người này chính là một đôi oan gia cãi nhau đến chết."

"Không phải oan gia không gặp gỡ."

"Để xem duyên phận vậy."

Kiều Minh Húc đẩy cô vào phòng khách: "Lúc nãy em có ngủ không?"

"Không ngủ được."

Mạch Tiểu Miên rất thẳng thắn nói: "Có chút lo lắng sợ Quang Hiển sẽ xảy ra chuyện."

"Anh ghen."

"Không sợ chua sao?"

"Chua chết rồi."

"Có thể làm chân giò hầm giấm không? Tôi rất thích ăn đó."

Mạch Tiểu Miên nhe răng.

"Chỉ có anh hầm giấm thôi, em cứ ăn thoải mái!"

Kiều Minh Húc nói xong, lập tức vươn cánh tay của anh ra, xắn ống tay áo lên rồi để ngang miệng cô.

Mạch Tiểu Mạch giật mình, cô cười, cúi đầu cắn nhẹ một cái: "Chua quá, chua đến nỗi hàm răng của em cũng muốn rớt luôn."

"Cô chủ, cái gì rất chua vậy?"

Dì Trương đi ngang qua phòng khách vừa hay nghe thấy những lời này của cô, cũng tò mò hỏi.

"Không có gì."

Mạch Tiểu Miên có chút lúng túng trả lời: "Tôi đang đùa với anh ấy thôi."

"À phải rồi cô chủ, gần đây cô thích ăn chua sao?"

Dì Trương có chút hóng hớt tiến lại gần hỏi: "Cô có muốn tôi làm chân giò hầm giấm, sườn chua ngọt, với cả dưa chua linh tinh cho cô không?"

"Được. Tôi thích ăn những thứ này."

"Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ làm cho cô ăn. Cô chủ, nếu gần đây cô rất thích ăn chua thì nhớ kiểm tra một chút, xem có phải là mang thai hay không, đến lúc đó, tôi có thể lên thực đơn cho cô, chăm cho cô thật tốt, đến lúc đó sẽ sinh ra một đứa bé mập mạp."

Dì Trương sâu sắc nói.