Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 445: Cô ta không tốt bằng em (7)



Mạch Tiểu Miên và Kiều Minh Húc đều là người lớn, đương nhiên biết ý nghĩa sâu xa của dì ấy, hai người cũng đỏ mặt.

"Thật mong cô cậu có thể nhanh chóng sinh ra cậu chủ nhỏ, đến lúc đó để cho tôi chăm, nhất định sẽ chăm cho cậu nhóc vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời."

Dì Trương nói xong, lại nói với Kiều Minh Húc: "Cậu chủ, cậu phải cố lên nha."

"Tôi sẽ cố gắng."

Kiều Minh Húc nói xong, đôi mắt đen cười như không cười nhìn Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng rang, cô vội vàng né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Kiều Minh Húc lại muốn hôn lên mặt cô, miệng cô...

Có điều, nhìn thấy chiếc mũ dệt cô vẫn đang đội trên đầu, muốn chờ đến khi phẫu thuật xâm lấn tối thiểu bên trong hoàn toàn tốt rồi thì ít nhất cũng mất một tháng.

Hơn nữa, để mọi người không còn kiêng dè nữa, anh còn phải làm rõ ràng quan hệ với Lâm Ngọc.

*

Lâm Ngọc đang ăn cơm với Tề Quân, vừa định ăn thịt bò mình bình thường mình vẫn thích ăn.

Thế nhưng, vừa đưa đến miệng, ngửi thấy trên đó có mùi tanh nhàn nhạt, thì bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, cô ta lập tức chạy vào phòng vệ sinh nôn ra.

Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy thịt đã muốn nôn tiếp.

"Ngọc Ngọc, có phải dạ dày không thoải mái không?"

Tề Quân thấy dáng vẻ này của cô ta, cũng lập tức thân thiết hỏi.

"Ừm, hình như nhìn thấy những miếng thịt này là muốn nôn, từ trước tới giờ đâu hề có loại cảm giác này. Món bò nướng tiêu đen này là món tôi thích."

Lâm Ngọc che miệng, cau mày nói: "Trước khi ăn cơm, rõ ràng dạ dày của tôi vẫn tốt mà."

"Chẳng lẽ?"

Tề Quân nhìn cô ta: "Em mang thai sao?"

"Cái gì?"

Lâm Ngọc bị dọa đến mức làm rớt dao nĩa trên tay xuống đất: "Sao có thể mang thai được? Không phải lần nào anh cũng mang bao sao?"

"Lần đầu tiên của chúng ta, anh không mang bao."

Tề Quân rất thành thật nói: "Thấy em là chỗ quen, không cần phải đeo bao, lại không thoải mái."

Trái tim của Lâm Ngọc trĩu nặng: "Anh đi xuống hiệu thuốc mua cho tôi que thử thai mau lên."

"Em tự đi mua đi."

Tề Quân ngồi im: "Anh là đàn ông mà đi mua loại đồ này, thì còn ra thể thống gì?"

Lâm Ngọc không hài lòng nhìn anh ta, nhíu mày nói: "Tôi cũng ngại đi mua."

"Bảo nhân viên phục vụ đi mua vậy."

Tề Quân bấm chuông gọi phục vụ, một nữ nhân viên trẻ tuổi đi vào.

ANh ta lấy ra năm mươi đồng từ trong ví da đưa cho nhân viên phục vụ: "Mua cho tôi mấy cái que đo thai mang lên đây."

"Vâng, thưa cậu Tề."

Người phục vụ nhận tiền, sau đó tò mò nhìn thoáng qua Lâm Ngọc, rồi vội vàng đi xuống.

Lâm Ngọc khó chịu, trách cứ nói: "Để cho người ta biết như vậy, không tốt biết bao?"

"Bây giờ cũng đây phải xã hội phong kiến, mang thai có bị coi là gì?"

Tề Quân rất không đồng ý, nhìn cô ta hỏi: "Nếu như em mang thai thật, vậy em tính làm thế nào? Em có định gả cho anh không?"

"Gả cho anh á?"

Lâm Ngọc cười nhạo: "Sao có thể chứ? Tôi thà bị sảy thai còn hơn."

Ánh mắt Tề Quân khẽ trầm xuống: "Kiều Minh Húc đã tuyệt tình với em như vậy, em còn muốn gả cho anh ta sao?"

"Bởi vì anh ấy tuyệt tình, cho nên tôi càng muốn gả cho anh ấy."

Ánh mắt Lâm Ngọc trầm xuống, cô ta sờ bụng nói: "Nếu như tôi mang thai con của anh, anh cứ giúp tôi khiến cho anh ấy tưởng rằng đứa nhỏ này là của anh ấy, sau đó thuận lợi gả cho anh ấy, đổ vỏ cho anh ấy để anh ấy nuôi con giúp anh, sau đó thừa kế gia sản của bọn họ."

"Ha ha, đàn bà, em đúng thật là tàn nhẫn!"

Tề Quân cười to, gõ bát đĩa nói: "Thế nhưng, anh thích!"

"Vậy thì giúp tôi thực hiện kế hoạch."

"Được!"

Nhân viên phục vụ mua ba que thử thai mang lên phòng, đưa kèm tiền thừa lại đưa cho Tề Quân.

Tề Quân chỉ nhận lấy que thử thai: "Tiền còn dư coi như cho cậu phí chạy việc vặt."

"Cảm ơn cậu Tề."

Người phục vụ nói lời cảm ơn sau khi đi ra ngoài.