Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 446: Cô dâu chú rể không giả vờ hạnh phúc



Lâm Ngọc cầm que thử thai và một cái cốc dùng một lần rồi bước vào trong nhà vệ sinh.

Cô ta vô cùng hồi hộp chờ đợi kết quả.

Đối với Tề Quân, cô ta chỉ có ham muốn dục vọng mà không có chút tình cảm nào, cô ta thực sự không muốn mang thai đứa con của anh ta.

Tuy nhiên, rất nhanh đã có kết quả, xuất hiện hai vạch đỏ chói, như kim châm đâm thẳng vào mắt của cô ta.

Trái tim của cô ta cũng chùng xuống.

Thật sự không ngờ rằng, bản thân cô ta lại thật sự mang thai rồi.

Cảm giác khó chịu dữ dội khiến cho bụng cô ta quặn lên.

Cô ta mờ mịt nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.

Có chút cảm giác lạ lẫm, có chút cảm giác khiến cô ta ghê tởm bản thân mình.

Cho đến bây giờ, cô ta vẫn cho rằng bản thân mình chỉ có một người đàn ông là Kiều Minh Húc, sẽ chỉ sinh con cái cho anh, thậm chí đến tên của con cũng nghĩ xong rồi.

Nếu như là con trai, cô ta muốn đặt tên là Kiều Minh Tùng, nếu như là con gái, sẽ gọi là Kiều Minh Anh.

Tên của con cái, kết hợp tên của hai người, chính là kết tinh thể hiện tình cảm của hai người.

Kết quả.

Mọi chuyện diễn ra trong cuộc đời này không phải lúc nào cũng diễn ra thuận lợi theo ý muốn của mình. Trên con đường tình yêu vững chắc của cô ta và Kiều Minh Húc, đột nhiên lại xuất hiện một Mạch Tiểu Miên.

Cô ta lại nhớ đến câu nói đó của Kiều Minh Húc: “Xin lỗi em, lúc đó, anh cũng không biết sẽ gặp Mạch Tiểu Miên”, lòng cô ta như xuất hiện ngàn vết cắt.

Phải, cô ta phải trả thù bọn họ!

Cô ta nhất định phải kết hôn với anh, hơn nữa còn tặng cho anh một cặp sừng, nuôi con hộ người khác. Đợi đến sau này, khi anh cận kề cái chết, cô ta sẽ nói cho anh biết sự thật, khiến cho anh chết không nhắm mắt, khiến cho anh không có người nối dõi!

Cô ta nghiến răng nghiến lợi bước ra khỏi phòng tắm, đưa que thử thai cho Tề Quân.

Tề Quân không nhận lấy mà liếc nhìn que thử thai bằng ánh mắt mang theo sự chán ghét: “Đây là dấu hiệu của việc mang thai sao?”

“Ừ.”

“Tốt.”

Tề Quân khẽ gật đầu, nhìn cô ta rồi hỏi: “Em chắc chắn đứa bé này là con của anh đúng không?”

Nghe thấy câu nói này, trên mặt Lâm Ngọc hiện lên vẻ tức giận: “Tôi chỉ có một người đàn ông là anh, không phải của anh thì còn của ai nữa?”

“Là con của anh cũng tốt. Em thực sự định mang theo con của anh gả vào nhà họ Kiều sao?”

“Ừ.”

“Tốt, mấy ngày nay anh đang giúp em nghĩ cách dẫn anh ta lên giường của em, sau đó tạo dấu hiệu giả đây là con của anh ta. Đến lúc đó, em có thể ưỡn bụng đi đến nhà họ Kiều bọn họ ép cưới.”

“Ừ.”

Lâm Ngọc sờ vào bụng của mình: “Sớm nhất có thể.”

Hai người bàn bạc rồi quyết định hai ngày nữa sẽ hành động.



Đám cưới của Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi được tổ chức tại Hôn lễ thế kỷ.

Khung cảnh hoành tráng và lãng mạn hệt như đám cưới của Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên ngày hôm đó, quy tụ những người nổi tiếng và quyền quý của thành phố A, rất nhiều phóng viên báo tài chính, giải trí.

Kiều Minh Húc xuất hiện cùng Mạch Tiểu Miên đã thu hút rất nhiều sự chú ý và đồn đoán.

Lâm Ngọc cũng đến.

Lần này cô ta không tiến lên trước tìm Kiều Minh Húc mà đứng từ xa nhìn bọn họ.

Nhìn thấy anh chăm sóc lo lắng cho Mạch Tiểu Miên cực kỳ dịu dàng, thậm chí còn lấy khăn giấy lau miệng cho cô, uống chung một cốc nước với cô, cô ta lại càng tức giận.

Cô ta và anh đã yêu đương mười năm, chưa bao giờ cô ta thấy anh đối xử dịu dàng với cô ta giống như vậy. Mỗi lần ăn cơm, hai người đều dùng đũa, anh không bao giờ cho phép cô ta đụng vào bát của mình.

Hôn lễ sắp bắt đầu thì Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi mới xuất hiện.

Các khách mời náo động.

Phùng Quang Hiển bị thương trên mặt, dán cao dán, một tay bó bột, một tay chống gậy, bước đi khập khiễng.

Tình trạng của Lãnh Kiều Thi thì nhẹ hơn một chút, tuy nhiên trên trán cũng dán cao dán và cánh tay cũng băng bó, đi lại giống như dẫm phải thủy tinh, vô cùng khó khăn.