Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 143



Hiểu Linh cùng Bác Minh quyết định ra chợ mua đồ. Giờ này chợ chiều cũng mới mở không lâu nên còn rất nhiều đồ tươi ngon để lựa chọn. Gửi xe xong, cả hai sóng bước cùng đi. Bác Minh hỏi:

- Em muốn ăn gì, anh sẽ nấu cho em. Anh học nấu ăn rồi. Thật sự.

Hiểu Linh cười cười, cô cũng không biết anh học được những gì rồi nên đành ráng nghĩ ra vài món không quá phức tạp cho Bác Minh thử sức.

- Vậy... chúng ta hầm gà thuốc bắc ngải cứu làm canh đi, làm chút chả lá lốt, rau củ quả luộc và thêm chút nộm hoa chuối thịt gà nữa.

Bác Minh gật gù đồng ý:

- Ừ. Đầy đủ sắc hương vị, rau thịt phối hợp.

Việc mua đồ Hiểu Linh cũng không xen vào mà để Bác Minh tự vật lộn với những cô bán hàng vui tính. Nhìn cái cách Bác Minh đỏ bừng mặt vì bị trêu chọc khiến cô cười đến vui vẻ. Còn Bác Minh thì ánh mắt oán trách nhìn cô vì không chịu giải cứu anh. Nhưng Hiểu Linh lại đường đường chính chính giải thích:

- Ai kêu anh đáng yêu làm chi để bị người ta trêu nha...Anh cứ nhàn nhạt điềm tĩnh như khi đang làm việc thì ai trêu anh được.. Gương mặt anh lúc chọn đồ, rối rắm không biết lấy cái nào đáng yêu cực luôn ấy. Em thích nhìn.

Rồi xong... nghe lời giải thích xong thì Bác Minh lại càng đỏ mặt tía tai nhưng tâm thì ngọt lịm, cả người bay bổng. Chọn mua xong về nhà Bác Minh cũng đã 6h. Hiểu Linh cùng xắn tay áo lên nói:

- Để em phụ anh cho nhanh.

Bác Minh sơ chế gà, Hiểu Linh lo thái hoa chuối. Mỗi người một việc nhưng vô cùng vui vẻ. Câu chuyện giữa hai người đủ các chủ đề từ chính trị, kinh tế, xã hội đến chuyện nhảm luôn. Nồi hầm được chuẩn bị xong thì Bác Minh quay sang cùng Hiểu Linh gọt rau củ để luộc. Tính ra những món cô chọn đều rất đơn giản. Củ luộc đơn giản đi... đừng để bị nhừ nát là được. Chả lá lốt cũng dễ, gia vị nêm chút muối, mỳ chính và tiêu, cuốn lại rán là xong. Nêm nhạt một chút cũng không sao vì có thể chấm mắm ớt. Gà hầm lại càng đơn giản: chút gia vị, thả gà, gói thuốc bắc vào rồi nấu. Nồi áp xuất nên cũng chỉ khoảng 30 phút liền xong rồi. Nhưng Hiểu Linh thấy nếu các món đều đơn giản quá sẽ làm Bác Minh nản chí nên mới thử thách anh bằng món nộm hoa chuối thịt gà. Món ăn này tuy nguyên liệu cũng đơn giản, nhưng để phối hợp chua cay mặn ngọt sao cho hài hòa lại không dễ.

7 h hơn, bữa cơm cũng sẵn sàng. Bác Minh hồi hộp nhìn Hiểu Linh thử những món ăn do chính tay hắn làm. Ánh mắt cô ấy sáng lên khi thưởng thức món ăn khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Quả nhiên, nấu ăn cho người mình yêu là một trải nghiệm rât thú vị. Chờ đợi Hiểu Linh gắp hết một lượt, Bác Minh mới hỏi:

- Các món ăn thế nào? Em thấy ổn chứ.

HIểu Linh gật gù, giơ ngón tay cái lên với anh:

- Rất ngon. Anh rất có năng khiếu nấu nướng đấy.

Bác Minh thở phào, mỉm cười:

- Em thích là tốt rồi.

Chợt.. hắn nhớ ra còn chưa mở quà của Hiểu Linh tặng hồi chiều, có chút tò mò không yên nên hỏi:

- Anh.. mở quà luôn được không?

Hiểu Linh đáp:

- Đương nhiên có thể. Anh mở xem có thích không?

Bác Minh mở hộp quà thì nhận ra là một chiếc bút ghi âm. Trên đó còn khắc dòng chữ Hiểu Linh tặng anh. Hắn mân mê sờ dòng chữ đó thật lâu. Môi bất giác nở nụ cười. Ánh mắt lấp lánh nhìn Hiểu Linh nói:

- Cảm ơn em... Anh rất thích... Anh cũng muốn tặng em một thứ.. chờ lát nữa ăn xong nhé.

HIểu Linh tò mò hỏi là thứ gì nhưng Bác Minh lại chỉ cười, một mực không đáp.

Ăn xong, Bác Minh thần bí nói:

- Để anh lấy quà cho em...

Rồi đứng dậy đi khỏi phòng ăn. 1 phút...2 phút... rồi 5 phút vẫn không quay lại. Hiểu Linh rốt cuộc không nén nổi sự tò mò, muốn đứng dậy xem anh đi đâu thì từ phía phòng khách vang lên tiếng piano thanh thoát. HIểu Linh ngơ ngẩn rồi thật sự bước theo tiếng nhạc ấy...

Không gian phòng khách mở mờ ảo ảo trong ánh sáng của những chiếc đèn trang trí âm trần. Bác Minh ngồi bên chiếc dương cầm hòa mình trong âm thanh du dương ấy. Đôi bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn. Gương mặt không quá rõ biểu cảm vì ánh đèn yếu ớt. Hiểu Linh đi lại gần bên.. dựa nhẹ người vào cây đàn ấy thưởng thức cả âm nhạc cùng không gian lúc này... Nó thật sự khiến con người ta mê đắm.

Âm nhạc dừng lại... Không gian xung quanh dường như cũng tĩnh lặng đi vài giây. Bác Minh đứng dậy, lại gần Hiểu Linh nhẹ hỏi:

- Anh vẫn luôn muốn đàn tặng em một bản nhạc. Em thích nó sao?

HIểu Linh ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ chìm đắm trong âm nhạc nhìn Bác Minh đáp:

- Ân.. em rất thích...

Ánh nhìn của Hiểu Linh chạm tới khiến Bác Minh cảm thấy có chút khô nóng. Nó khiến hắn muốn làm càn một phen. Hầu kết lăn lộn... Bác Minh nhẹ ôm lấy Hiểu Linh thì thào:1

- Hiểu Linh... anh yêu em.

Đôi môi liền chạm tới đôi môi... Đôi môi thơm ngọt vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn... Bác Minh nhẹ nhàng trằn trọc miết, liếm. Đầu lưỡi rà quét vẽ lại hình môi ấy.... Vòng tay bất chợt siết chặt khiến Hiểu Linh giật mình ưm nhẹ một tiếng.. Bác Minh thừa cơ hội đó tiến sâu hơn, đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô ấy mà tìm tòi nghiên cứu, trêu đùa cùng chiếc lưỡi đinh hương kia. Bác MInh có chút tham lam đổ người về phía Hiểu Linh khiến cô không thể không dựa vào cây đàn thêm một chút.. Vòng tay như siết chặt eo thon.. Tay khác lại đỡ lại cổ khiến cô không thể né tránh. Bác Minh công thành chiếm đất đến mụ mị đầu óc, chỉ muốn càng ngày cướp đoạt càng nhiều thơm ngọt từ cô ấy.. càng lúc càng ham muốn hơn nữa..

Khi nụ hôn vừa dừng lại, Hiểu Linh đầu óc mụ mị không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ vội vàng thở dốc. Bất chợt, Bác Minh ngậm lấy vành tai cô khiến Hiểu Linh giật mình, nụ hôn cũng dần chạm vào cần cổ. Nếu đến bây giờ còn không biết Bác Minh muốn làm gì thì Hiểu Linh là con ngốc chính hiệu rồi. Cô bối rối đẩy anh ra:

- Bác Minh.. Bác Minh... không nên như thế...

Nhưng anh giống như không nghe thấy vẫn mải mê với phía sau vành tai nhạy cảm. Đôi môi mềm trằn trọc mút, Chiếc lưỡi ấm áp ướt át liếm nhẹ khiến cả thân thể như nhũn ra vì đê mê, thích thú....

Đột nhiên... tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên như phá tan không gian ám muội lúc này.... Bác Minh có chút khựng lại nhưng vẫn không chịu buông tay cho đến khi cuộc gọi thứ hai lại vang lên lần nữa, hắn tiếc nuối buông Hiểu Linh ra, chỉnh trang lại chút mái tóc vì hắn mà rối bời của cô rồi nói:

- Thật xin lỗi... em nghe điện thoại đi.

HIểu Linh bối rối thoát khỏi vòng tay Bác Minh, nhìn thấy cuộc gọi tới là của Thừa Minh thì lông mày bất giác nhíu chặt.. Điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia Thừa Minh liền nói:

- Em tới bệnh viện Du Y ngay nhé. Ba bị tai nạn giao thông vừa đưa vào đó cấp cứu. Anh vừa được tin báo của bệnh viện cũng đang trên đường tới.

HIểu Linh bàng hoàng... Tai nạn giao thông... Cố ba... ngày hôm nay sao.. Không nhẽ...

- Vâng.. em tới ngay.

Căn phòng vốn yên tĩnh nêu Bác Minh hoàn toàn nghe được hết cuộc điện thoại của Thừa Minh.. hắn với vội chiếc chìa khóa xe rồi nói:

- Đi thôi.. Anh đưa em đi.

HIểu Linh mím môi đáp:

- Vâng.. cảm ơn anh, Bác Minh.