Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 13: Trở thành nhân viên kinh doanh



Chơi đùa với con chó một lát Bạch Hiểu nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm hắn đi chuẩn bị. Hôm nay hắn sẽ gặp lại một nhân vật quan trọng.

Tổng công ty – Tập đoàn Shala.

Ở một góc nào đó, một đám người đang tụ tập tán dóc

"Tôi nghe nói chủ tịch về nước rồi đấy!"

"Thật sao?"

"Cũng lâu rồi chưa thấy ngài ấy"

"Đúng nhỉ? Chủ tịch hình như qua bốn mươi rồi mà nhìn vẫn còn trẻ măng"

"Ngài ấy có phu nhân rồi! Nghe bảo còn có con lớn nữa đấy! Mấy cô không có cửa đâu, ngừng mơ mộng đi!"

"Phải a! Nghe nói ngài chủ tịch rất yêu vợ nha. Tôi cũng muốn gặp được chàng hoàng tử như vậy!"..

Tại quầy lễ tân, người người qua lại. Phỏng qua toàn dáng vẻ nhân viên văn phòng.

"Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho anh?" Một nữ nhân viên trong bộ quần áo công sở gọn gàng lịch sự lên tiếng

Đối diện một anh chàng cao to lịch lãm với chiếc sơ mi trắng trang nhã mặt nghiêm túc nói

"Làm phiền cô liên lạc với thư ký chủ tịch!"

Cô nhân viên lướt nhanh bảng lịch trình

"Anh có hẹn trước không ạ?", kết thúc bằng một nụ cười "thương mại"

"Tôi là người quen, cô cứ gọi đi tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm." Người trai nhìn thẳng cô gái, vẻ nghiêm túc không xoay chuyển

"Vậy phiền anh chờ chút"

Cô nhân viên quay sau nhấc điện thoại bàn gọi cho ai đó, nói vài câu rồi quay lại đưa chiếc điện thoại lên

"Thư ký Kim đang đợi máy thưa anh!"

Đón lấy điện thoại chàng trai áp vào tai, hơi quay người "Alo, Kim thư ký! Là tôi, Bạch Hiểu"

"Chào cậu chủ! Gọi tôi có việc gì sao?" Từ bên kia phát ra giọng nói mong mỏng, cao nhưng quyết đoán.

"Ông ấy có ở công ty không?"

"Chủ tịch đang ở trong văn phòng!"

"Được, vậy giờ tôi sẽ lên. Phiền anh nói trước một tiếng"

"Được. Tôi lập tức đi báo ngài ấy"

Tút.. tút..

Dứt tiếng Bạch Hiểu quay sang nở nụ cười tinh tế

"Cảm ơn, phiền cô đưa tôi đến phòng chủ tịch được chứ?"

Cô gái có chút ấn tượng với vẻ ngoài thu hút của người đối diện, hơi ngẩn ra nhưng trong chốc lát nhanh chóng quay về cương vị

"Vâng! Mời anh theo tôi."

Bóng hai con người bước lên cầu thang cuối cùng khuất sau tay lan can.

Trước cửa văn phòng chủ tịch

"Chủ tịch đang chờ cậu" Là giọng nói ban nãy, phát ra từ một người cao gầy thong dong trong bộ vest xám, đôi mắt ánh lên vẻ tri thức trang hoàng bởi cặp kính vuông, gọng mỏng.

"Cạch" Cạnh cửa đẩy vào, đứng chắn ánh sáng là một người đàn ông dáng người cao ráo đang đứng quay lưng tay chắp sau ra sau. Ánh mắt kia đăm chiêu hướng xuống những dãy nhà phía dưới thành phố, xuyên qua tấm kính trong suốt.

"Chịu đến gặp ta rồi sao con trai!" Giọng nói bất giác phát ra từ người kia. Ông ta đột nhiên quay lại, ngồi xuống chiếc ghế xoay, mắt nhìn Bạch Hiểu. Giọng ông ấm ấm, ồm ồm mang vẻ gì đó thật chững chạc và kinh nghiệm. Cảm giác là người có thể khiến người khác tin tưởng và dựa dẫm. Khuôn mặt hằn nhẹ vài nếp nhăn nhỏ nhưng thời gian không mang đi được phong thái cuốn hút trong đôi mắt đôi chút u sầu.

"Tôi chơi đủ rồi. Lời đề nghị ngày trước vẫn chưa mất giá trị chứ?" Đôi mắt kiên định, tràn đầy hi vọng hướng về phía trước. Bạch Hiểu nhìn thẳng người đàn ông buông ra câu nói cứng cỏi.

"Hô! Điều gì đã làm con thay đổi? Hả chàng trai hám tiền?"

Người đàn ông cười nhẹ, mặt không khỏi hứng thú

"Tôi muốn biết câu trả lời?" Đôi môi mỏng chuyển động phát ra câu nói nhẫn nại trước lời giễu cợt.

Ngửa người tựa nhẹ ra sau lưng ghế, dáng vẻ chững chạc cười nói "Được. Nhưng mà.. con phải nghe theo sắp xếp của ta."

"Đương nhiên!" Ngừng một chút, như thấy chưa đủ đôi môi kia lại chuyển động "thưa ngài chủ tịch!"

Vị kia vẻ hài lòng, gật đầu nói

"Về chuẩn bị hồ sơ xin việc đi, phòng kinh doanh còn trống một chỗ đấy!"

Nghe xong câu nói của vị chủ tịch kia Bạch Hiểu không có vẻ gì là bất ngờ, có lẽ hắn cũng đã đoán trước việc tương tự nhưng vẫn muốn để mọi việc xảy ra theo trình tự. Khuôn mặt kia thong dong đáp lại

"Được thôi. Từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu công việc. Vậy xin cảm ơn và tạm biệt ngài, chủ tịch!"

Bạch Hiểu cúi chào rồi rời khỏi phòng, để lại vị chủ tịch vẫn đang ngồi đung đưa nhẹ nhàng trên chiếc ghế, đôi mắt sắc bén dày dặn kinh nghiệm dõi theo bóng lưng rộng đang rời đi.

Từ ngoài bước vào con người vóc dáng mảnh khảnh ban nãy, kéo nhẹ cánh cửa khép lại, nghiêng người về phía vị kia.

"Chủ tịch! Cần tôi điều tra việc này không?"

Đưa tay lên quay nhẹ quả địa cầu trên bàn, đôi mắt nhạy bén kia đuổi theo từng vòng xoay "Không cần! Nó là con trai ta. Đương nhiên sẽ biết đến chừng mực!"

Người kia gật đầu, khuôn mặt đồng tình nhìn theo vật tròn tròn đang xoay vòng.

(Còn tiếp)