Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 14: Sát thủ bị bệnh (1)



Hôm sau, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu sáng khắp khung cửa sổ, nhẹ nhàng khoanh vùng một khoảng lớn dưới mặt sàn bóng loáng. Bạch Hiểu hắn thức dậy sớm ăn mặc chỉnh chu, chiếc cặp nhân viên đợi sẵn trên bàn. Cửa phòng cô gái kia vẫn chưa mở, hôm nay có vẻ cô ta sẽ không đi làm, dù là thứ hai đầu tuần.

Liên Hoa vẫn nằm li bì mê man trong phòng, cơ thể mỏng manh đau nhức lâu lâu lại phát ra vài tiếng rên khẽ.

Bạch Hiểu hứng khởi bắt đầu bước trên con đường mới. Bỏ qua khoảng thời gian ăn chơi đổ thác thì đây là lần đầu hắn nhiệt huyết hăm hở như vậy. Khởi đầu công việc không tệ, chẳng mấy chốc tin hắn ta được đích thân chủ tịch đề bạt đã lan khắp công ty. Đúng là miệng thiên hạ, khó trách. Bởi vậy cũng chẳng ai dám làm khó người mới, ngược lại có mấy phần kiêng dè. Giờ ăn trưa Bạch Hiểu ngồi tại căn tin, vài người cũng đến làm quen, đa phần là nữ giới. Sống trong thời đại ngày càng tiên tiến sắc đẹp đóng vai trò quyết định không nhỏ nha.

Khởi đầu suôn sẻ không bao hàm mọi thứ đều tốt đẹp. Với người đã quen thói phong trần hay kể cả là người trong ngành việc, chỉ ngồi một chỗ cong lưng làm việc như vậy thật vô cùng nhàm chán. Mới ngày đầu Bạch Hiểu đã thấy mỏi hết lưng cổ, lâu lâu lại phải cử động nhẹ, gân cốt đều lụp cụp hết cả, nhưng đương nhiên hắn cũng không có ý định từ bỏ, hắn không ngu ngốc đến độ nhìn mọi thứ bằng cặp mắt màu hồng.

Ngày đầu tiên cần thể hiện thật tốt, ấn tượng đầu rất quan trọng, hẳn người làm công nào cũng để ý điều này. Bởi vậy Bạch Hiểu ở lại làm khá trễ. Lúc về đã là 7h tối, trên đường phố thắp đầy đèn, nhà nhà, tầng tầng đều bặt đèn, cả một vùng thành phố rộng lớn tràn ngập ánh sáng nhân tạo nhưng cũng không thiếu phần rực rỡ. Có lẽ do đêm là lúc tâm trạng lên cao, hoặc đây là thời gian nghỉ ngơi sau khoảng thời gian quần quật vất vả. Bạch Hiểu trầm mặc cầm vô lăng, thi thoảng ánh mắt dừng trên vài người đi đường.

"Đêm thật ra chỉ là thời gian tự phục hồi và sữa chữa cho những con rối của xã hội!"

"Ọc.. ọc.." Âm thanh phát ra từ ai kia. Có vẻ hắn đã suy nghĩ nhiều rồi. Trước tiên vẫn là phải ăn no mới có thể tính tiếp. Chiếc xe dừng lại trên một hàng quán nhỏ, người chủ hàng cảm ơn vị khách.

Bạch Hiểu hắn ghé vào một quán bánh bao nhân thị mua vài cái, nghĩ ngợi một chút lại mua thêm. Ở nhà không biết người kia đã ăn chưa? Ngày nào cũng chỉ thấy cô ta ăn tạm bợ vài thứ đồ ăn nhanh. Thiết nghĩ mua thêm vài cái cũng không có gì khó khăn, cùng lắm cho cô ta nhìn. Bạch Hiểu hắn cười ngốc, đến cả chủ hàng còn thấy lạ, tội nghiệp anh chàng a. Đẹp trai mà mỗi tội quá tự luyến đi.

Tiếng thang máy mở ra, người trai cao lớn hăm hở huýt sáo bước ra, tay cầm túi đồ ăn nóng hổi còn đang tỏa hơi. Hắn rút sợi dây dây lùng lẳng chiếc chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa bật ra. Con chó đã đứng chờ sẵn, thấy chủ liền xông vào quấn quít vẫy đuôi không ngừng. Ngoài con chó trong nhà không một bóng người, có vẻ Liên Hoa kia còn chưa về. Bạch Hiểu hơi chút thất vọng thở nhẹ, lấy một chiếc bánh thưởng cho con chó nhỏ. Đôi mắt nó long lanh mở to sáng lên sung sướng. Sau đó đặt lại túi bánh lên bàn hắn chui luôn vào phòng tắm. Làn nước nong nóng chảy từng dòng trên cơ thể rắn chắc. Vòi hoa sen dội thẳng vào mặt ai kia, đôi mắt ấy nhắm lại cảm nhận. Sau khi đã thoải mái hắn bước khỏi phòng tắm, mái tóc rối bời dính vào nhau đuôi tóc còn đọng vài giọt nước tinh khiết. Một chiếc khăn mềm lướt qua vò nhẹ mớ tóc hỗn độn.

Ngồi trên sofa Bạch Hiểu bật ti vi lên cắn một miếng bánh. Tiếng ti vi tràn ngập căn nhà, nhưng có vẻ không chen được vào tâm trí người. Mớ bánh trên bàn gói kĩ trong lớp giấy vẫn còn nóng hổi

Nhìn chiếc bánh trên tay lại nhìn đống bánh đang tỏa hương thơm phức Bạch Hiểu bất giác thở dài "Nhiều như vậy làm sao ăn hết a!"

Lại nhìn về phía căn phòng kia, nổi tò mò chợt hiện lên. Hắn tiến về phía cánh cửa, tay đưa miếng bánh lên miệng cắn một miếng.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

"Hừm! Không thấy gì cả!" Cố nhòm qua khe hở nhưng cánh cửa đóng kín bưng, chỉ lọt ra vài tia sáng nhỏ.

"Vậy ra cô ta về rồi sao?" đôi mỏng lầm nhầm, miệng vẫn đang nhai.

Bất giác Bạch Hiểu khựng lại, áp sát tai vào cánh cửa.

"Không lẽ mình bị ảo giác?" Hắn đi về phía chiếc remote tắt ti vi rồi lại chạy đến lắng tai nghe bên trong cánh cửa. Tiếng rên rất khẽ, rất nhỏ. Khả năng người kia từ sáng vẫn chưa ra khỏi phòng. Sắc mặt Bạch Hiểu biến chuyển, hắn hét to

"Tiểu khả ái! Liên Hoa!"

"Cô có trong đó không?"

(Còn tiếp)