Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 15: Bị bệnh (2)



"Tiểu khả ái! Liên Hoa!"

"Cô có trong đó không?"

Không có tiếng đáp lại, vẫn là tiếng rên rỉ khe khẽ. Biết chắc có chuyện không hay Bạch Hiểu vặn mạnh tay cầm, nó bùn luôn ra. Cánh cửa vẫn khóa chắc chắn, đúng là cười dở, nhà tốt lại mang hại. Bạch Hiểu lùi người bả vai xô mạnh vào cánh cửa hai ba lần, nhưng không chút nhúc nhích ngược lại vai hắn còn bị đau, hắn nghĩ ngợi nhanh chóng rút chiếc chìa khóa ngay cửa tra vào ổ, quả nhiên không vừa. Lại cầm chiếc chày giã gia vị đập mạnh vào chìa, nó thục vào trong Bạch Hiểu nhanh chóng xoay chìa, cánh cửa bồng mở ra. Căn phòng vẫn sáng đèn với hai chiếc giường ga xám màu. Thân hình xơ xác kia đang nằm bất động, môi mấp máy thở đứt quãng, mồ hôi chảy xuống đệm nhưng vẫn kéo chăn quấn khắp người. Bạch Hiểu nhanh chóng lao đến hất tung tấm chăn bế con người bé nhỏ đang vật vã lên

"Liên Hoa! Không sao chứ?" Thân hình cao lớn bao bọc con người nhỏ bé kia chạy đi. Hắn đặt cô vào trong xe thắt dây an toàn phóng nhanh đến bệnh viện. Trên đường lo lắng không thôi, hết quay sang nhìn lại sờ trán, thân nhiệt kia cao bất thường, khuôn mặt như hòn than hỏ hỏn. Lần đầu tiên Bạch Hiểu thấy có người nóng như vậy mà vẫn run lên bần bật từng cơn, tiếng rên khẽ cứ phát ra đến xót lòng. Khuôn mặt bình thường vốn chỉ một biểu cảm nay lại trở thành bộ dạng đáng thương như vậy. Trên đường hắn không ngừng gọi cô, hết Liên Hoa lại tiểu khả ái. Truyện Sắc

Một lát sau

"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?" Vị bác sĩ vừa bước ra chàng trai đã nhào đến, hỏi gấp

"Người bệnh đã không sao, chỉ bị kiệt sức, có vẻ do tác động bên ngoài! Nhưng sao lại để sốt cao đến như vậy? Anh nên quan tâm đến vợ mình hơn đi" Vị bác sĩ nhìn Bạch Hiểu bằng ánh mắt không được thiện cảm, lời nói có ý trách móc.

Bạch Hiểu cũng không cách nào giải thích chỉ cảm ơn cười cho qua. Hắn đến bên giường bệnh. Khuôn mặt nằm đó trắng bệch không khỏi có chút xót xa. Không ngăn được bàn tay thô to chạm nhẹ vào khuôn mặt đó. Không biết người này tỉnh dậy sẽ có biểu tình thế nào nha! Từ lúc gặp người này không ngất xỉu lại là đau ốm. Cơ thể teo tóp như vậy xem chừng lại là điều kiện tốt cho lũ bệnh tật. Cô gái yêu đuối này thế mà lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, cảm giác thật muốn che chở. Loáng thoáng vài ý nghĩ, bóng dáng chàng trai ngồi nhìn cô gái với vẻ say đắm.

Thoáng chốc đã hờn sáng. Vài tia nắng rọi qua cửa kính xông thẳng vào khuôn mặt bình yên đang gục trên mép giường. Hắn vội bật dậy, chiếc giường bệnh trống trơn, tấm khăn nhỏ không biết từ lúc nào đã ở trên đôi vai to lớn kia rơi xuống.

Nhìn chiếc giường không bóng người Bạch Hiểu thở nhẹ "Con người này thật là!" nụ cười nhẹ nở trên môi. Hắn đã quên điều gì đó, đồng hồ điểm 7h.

"A! Sắp trễ rồi!" Bóng đáng cao cao vút đi sau câu thốt hoảng hốt. Bạch Hiểu phóng về nhà lao như điên vào phòng thay đồ lại vội vã rời đi. Người con gái kia vẫn điềm tĩnh thưởng trà lật sách trên ghế sofa không đoái hoài. Hắn chỉ có thể nhìn lướt qua ngậm đắng mà rời đi.

Giờ làm việc bắt đầu lúc 7h30, bằng cách nào đó Bạch Hiểu cuối cùng cũng đến đúng giờ. Mồm miệng há hốc thở không kịp, chỉ có thể hừ nhẹ cảm thán

"Cái cô gái vô cảm đó!". Thật đúng làm người tốt nhận về trái đắng, cười dở.

Từ hôm đó trôi đi đã qua hai ngày. Cả ngày Liên Hoa chỉ quanh quẩn ở nhà, hết ngủ lại ngồi đọc sách có vẻ như là để nghỉ ngơi hồi sức. Vài lần chạm mặt Bạch Hiểu cũng chẳng nói lời cảm ơn, cả hai xem nhau như không khí, ai làm việc nấy chẳng đoái hoài nhau. Tên Bạch Hiểu chỉ hận lại phải đi làm lại chìa khóa mới, tuy ổ khóa phòng Liên Hoa cũng bị hắn đập hư đêm đó nhưng cô vẫn không thay, căn phòng cũng không có gì quan trọng cần bảo mật.

Chú chó nhỏ trong nhà đã lớn hơn một chút, hắn đặt tên cho nó là Milk. Ngày nào đi làm về Bạch Hiểu cũng chơi với Milk 15 phút sau đó cả hai mới ôm nhau đi ngủ. Con chó cũng quen dần với Liên Hoa do cả ngày cô chỉ quanh quẩn ở nhà, nó không gầm gừ sủa như hôm trước nữa mà chỉ nằm im nhìn cô, lâu lâu lại chạy vài vòng khắp nhà kiểm tra ngõ ngách. Vài ngày sau đó thái độ nó bỗng thay đổi cứ hễ thấy Liên Hoa nó lại chạy đến quấn quít, liếm liếm chân cô cho tới khi cô vào phòng. Điều này cũng khiến Bạch Hiểu lấy làm lạ, trông họ còn giống chủ tớ hơn cả với anh. Có chút hận ý nhưng hỏi con chó cũng chỉ thu về ánh mắt tròn xoe ngây thơ, hắn bất lực.

(Còn tiếp)