Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 17: Đồ Cồn hại thân (2)



Uống hết một lon đầu Liên Hoa đã quay quay, trước mặt cô là vài con ong bướm lượn lờ. Lại bị cảm giác hưng phấn kích thích không kiềm được mà khui lon nữa. Bạch Hiểu hắn vừa nhấm nháp lon bia vừa chống cằm ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo kia. Đỏ đỏ dễ thương chẳng khác quả cà chua chín, đôi môi mỏng cười cười, tâm có chút động nhẹ.

"Cô nói xem, bình thường sao lại vô tình như thế chứ?" Bạch Hiểu ngửa cổ uống một hớp lớn, lại quay về say đắm khuôn mặt thú vị.

Đầu Liên Hoa tê liệt dần, bình thường cảm giác đau đứt lìa thân thể cũng chẳng mảy may xoay chuyển tinh thần thép, mà giờ đây chỉ bằng hai lon bia cô đã nhìn ra thành mấy tên Bạch Hiểu. Lòng tự trọng có chút khó chịu, chỉ muốn nốc thêm thật nhiều, xem ai thắng ai. Cô thật lúc này tai ù ù như trong phòng kín, thấy môi kia mấp máy mà chẳng nghe ra được gì.

"Ngươi! Đừng có phơi ra cái khuôn mặt đẹp trai đó nữa!" trong vô thức Liên Hoa đã phụt ra những lời nói trong lòng. Một cách tự nhiên và sảng khoái.

Bạch Hiểu hắn tửu lượng không tồi, nhưng mặt đỏ tía tai, mắt mở to nhìn quả cà đối diện nghiêng nghiêng ngã ngã. Bỗng chốc lại dời mắt quay đi.

"Cô gái này sao không biết ngại cơ chứ, chẳng phải bình thường cạy miệng cũng không chịu nói sao?" Hắn lầm bầm

Quả thật lúc này Liên Hoa đã say khướt, mồm bắt đầu ca cẩm, nhảm nhảm. Cô đứng dậy, người chập chững ngả nghiêng như đứa trẻ tập đi. Bỗng bóp cái rốp lon bia trong tay, bia phụt ra chảy dài xuống sàn, cái lon tội nghiệp nát bấy. Thuận tay cô phi thẳng, lon bia lia vút thẳng màn hình tivi, "roẹt" cắm thẳng vào, vài mảnh vỡ kính rớt xuống, màn hình phẳng phiu nứt đôi điểm một vỏ bia nhàu nát. Bạch Hiểu ngớ người, bao cái xấu hổ giờ chuyển hết thành kinh ngạc mắt không chớp nhìn chiếc tivi nứt toác. Liên Hoa cười nham hiểm, đầu gật gù hài lòng. Lại di chuyển lơ ngơ đến đống bia, bẻ ra uống một hơi lại bóp nát, tay đưa nhẹ ra sau, chuẩn bị.

"Rầm!" Bạch Hiểu hắn nhào đến, ôm chắc Liên Hoa, hai người ngã nhào xuống sàn. Bạch Hiểu hắn sợ cô sẽ phá luôn cái tủ lạnh mất. Không ngờ người này thân thể suy nhược mà khí lực thật lớn. Lúc này hắn mới phát hiện mình đang nằm đè lên người Liên Hoa, chưa kịp phản ứng mặt đã đỏ hơn quả cà trước mắt. Bị ôm cứng ngắc, Liên Hoa vùng vẫy, bỗng chốc lại dừng nhìn khuôn mặt ngại ngùng nhìn khuôn mặt cứ lắc lư trước mặt mà phì cười, trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ thú vị, khuôn mặt kia thật nam tính, cũng thu hút đẹp trai. Bạch Hiểu hắn lom com ngồi dậy, tay buông khỏi thân hình bé nhỏ. Bất ngờ, đôi tay ướt bia buông lon kim loại, vươn lên tóm lấy hai cổ áo sơ mi xộc xệch kéo xuống.

Bạch Hiểu mở to mắt, đôi mắt bất ngờ bên trong chứa hình ảnh đôi mắt quyến rũ với hàng mi dài nhắm nghiền. Đôi mắt kia cũng từ từ nhắm lại đắm chìm trong nụ hôn sâu, cảm giác hai bờ môi ấm áp chạm nhau, hơi aams tạo thành dòng điện chạy khắp cơ thể. Bạch Hiểu lướt nhẹ bờ môi trên người cô gái gợi cảm, cởi nhẹ từng chiếc cúc áo. Làn da trắng ngần lộ ra như trứng gà luộc, gợi cảm, cuốn hút và khích thích. Đôi môi mỏng lướt nhẹ qua khuôn mặt đo đỏ, xuống cổ vân vê nơi xương quai xanh gợi cảm, xuống dần.. "bịch". Bỗng nhiên hắn cảm giác đau nhói sau đầu, dường như vừa bị đẩy mạnh đập vào tường. Hình dáng trước trước mắt nghiêng ngả bò dậy, tay vuốt mạnh giữa hai hàng lông mày, đôi mắt long lanh mở hé nhìn hắn. Sau đó gắng gượng đứng dậy từ từ bước về phía phòng quen thuộc. Tay nhỏ vừa chạm vào cửa phòng đã gục xuống. Bạch Hiểu bị đụng mạnh đau đớn, xoa xoa đầu, nhìn cô gái bước từng bước xoay vòng. Không nhịn được cười ha hả chảy nước mắt, lại bước đến nâng nhẹ cánh tay bế lên thân hình mỏng manh đặt xuống giường. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say dễ thương, ngoan ngoãn như đứa trẻ nhỏ, hai má ửng đỏ, không nhịn được mà chọt chọt rồi lại véo véo.

Bỗng chốc hắn nhớ lại nụ hôn ban nãy, mặt đỏ tía tai đầu bốc khói dời đi ánh mắt. Lại lấy tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn mượt mà, hôn nhẹ lên trán lưu luyến rời đi. Tới cửa phòng lại quay mặt ập xuống chiếc giường bên cạnh. Ngoài sàn lon bia lăn lông lốc, hai người không hề đụng đến đồ nhắm, cuối cùng con chó nhỏ hưởng thụ sung sướng.

Bên ngoài mặt trời đã ló dạng sau những dãy nhà cao cao, từng tia sáng lấp ló xua đi màn sương lạnh giá, những chú chím hót vang nhảy nhót trên đường dây điện mảnh mảnh. Ngoài đường người qua lại ngày một đông.

Liên Hoa nhíu nhíu mày, đôi mi dày khẽ nhấp nháy, đôi mắt long lanh hơi ướt lệ mở hé hé lại nhắm lại. Đôi tay nhỏ đưa lên dụi dụi, cả người từ từ ngồi dậy, tấm chăn trên người rơi xuống. Như thường lệ cô đang ở trong phòng, đầu có chút đau đau nhức nhối. Giương mắt nhìn quanh, ập vào mắt một thân hình to lớn đang ngủ ngon lành, nửa mặt chìm xuống nệm êm.

(Còn tiếp)