Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 18: Bức tường khoảng cách



Loáng thoáng vụt qua đầu óc, hình ảnh đêm qua mập mờ. Lon bia khui dở, tivi vỡ toác, hình ảnh nghiêng ngả.. hơi ấm truyền môi. Bất giác ngón tay hồng hồng đưa lên đôi môi trái tim, giật mình nhìn sang thân hình to lớn đang cuộn tròn trong chăn. Liên Hoa vỗ đầu "ngu ngốc!"

Cô nhìn con sên bên cạnh một lượt lại bước xuống về phía cửa, ngừng lại, lui lui đến cạnh chiếc giường lật tung tấm chăn ấm áp. Giương mắt lạnh lẽo nhìn con người đang vo tròn như sên. Mất đi sự ấm áp sung sướng tên Bạch Hiểu lấy tay ôm chặt người run run, mắt mở hé chạm ánh mắt băng giá liền bật dậy thất thần. Lại ngáp một hơi dài

"Tưởng gì! Tiểu khả ái, chào buổi sáng!" Hắn cười sắc khí, mắt nhắm nghiền.

"Sao ngươi lại vào phòng ta" Khuôn mặt không chút biểu cảm, giọng nói lạnh lẽo

"Tôi là không nỡ nhìn một đứa trẻ ngây ngốc nằm ngủ dưới sàn, lại nhìn thấy chăn ấm nệm êm nhịn không được!" Hắn cười cười sờ sờ tấm nệm mềm mại mà nhìn lên.

Liên Hoa như nhớ ra điều gì, có vẻ cô đã nằm xuống trước khi đi vào phòng ngủ, cô xoa trán.

"Chết rồi! Văn phòng" Bạch Hiểu dựng đứng người, giật mình la toáng, vội vàng nhảy tót xuống giường, bỏ lại cô gái còn đang khó chịu

Hắn chạy tới chạy lui, đầu tóc vài cọng còn ngố ngố dựng dựng vồ lấy chiếc cặp kéo cửa lại đóng cái rầm. Liên Hoa phải vừa đi vừa né một con mèo bự hấp tấp. Con chó nhỏ vẫn ngủ yên lành trong chiếc giỏ nhỏ xinh.

"Cạch!" cánh cửa nhà mở nhẹ nhàng. Một thân cao lớn lững thững bước vào, ánh mắt Liên Hoa nhìn ra kì lạ, khuôn mặt kia ửng hồng ngại ngùng, khóe môi cười lảng

"Ha, hôm nay chủ nhật, công ty nghỉ làm!" Bạch hiểu vừa nói vừa gãi gãi cổ.

Liên Hoa dời mắt nâng chiếc balo xốc lên vai lướt qua Bạch Hiểu. Đống lon bia, đồ ăn dưới sàn khẽ rung rung.

Bạch Hiểu ôm mặt vuốt thẳng lên tóc, sau liền mở cửa chạy đi.

"Để tôi đưa cô đi!"

Hắn chặn cửa thang máy đang đóng trước ánh mắt bất ngờ của cô gái nhỏ. Bạch Hiểu bước vào đứng cạnh cô. Không khí trầm lặng, hắn khẽ liếc nhìn khuôn mặt bên cạnh, vô cảm, hắn buông hơi thở nhẹ.

"Chuyện hôm qua cô còn nhớ chứ?" Mắt lảng sang bên hông thang máy môi mỏng khẽ nói

"Quên rồi!" Giọng nói vô cảm dứt khoát.

"Vậy à!" khuôn mặt hơi chút thất vọng, giọng trầm trầm vang lên.

Hai bóng người ngồi trầm mặc trên chiếc xe, người bên ghế lái một tay giữ vô lăng, một tay đặt lên môi mắt nhìn thẳng, người bên ghế phụ hai tay đan lại phóng tầm nhìn qua cửa sổ.

"Từ nay anh không cần phải đưa đón tôi!" môi nhỏ khẽ chuyển động

Bạch Hiểu ngớ người một giây ngắn, mặt có chút thất vọng

"Quả nhiên cô nhớ! Ghét tôi sao?" Hắn cười khổ

"Không!" một từ dứt khoát, khuôn mặt vẫn quay sang phía ngoài.

Tấm gương phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn, không một tia xúc cảm. Cuối cùng Bạch Hiểu cũng cảm nhận được, thế giới của cô gái ngồi cạnh, gần ngay trước mắt mà không thể vào chạm tới. Hắn những tưởng bao ngày qua có chút thay đổi, nhưng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Xung quanh người này có một bức tường vững chắc, tưởng chừng không thể phá bỏ. Loại cảm giác bị vứt bỏ này thật không dễ chịu.

Mấy ngày qua hắn cũng chỉ đưa cô tới một con đường lớn, chưa hề được nhìn thấy phòng khám kia. Cô gái này bao giờ cũng vậy, chìm đắm trong thế giới riêng, khiến người ta có cảm giác xa lạ, càng đến gần càng muốn bỏ cuộc.

Cánh cửa xe mở nhẹ, đôi chân thon thả bước ra. Khuôn mặt bị mui xe che khuất

"Không phải lỗi của anh, cuộc sống của tôi lại phải quay về quỹ đạo rồi"

Một giọng nói trong trong vọng vào, bị cơn gió đưa đi. Cánh cửa xe khéo lại, cũng khép lại điều gì đó. Bạch Hiểu nhìn bóng người nhỏ dần trong gương chiếu hậu. Nơi đang phát ra tiếng đập có chút nhói nhói. Ngửa cô lên lớp giấy bóng hắn tự hỏi, một tuần qua phải chăng chỉ là giấc mơ? Con người kia đâu mới là chân thật?

Tiếng động cơ xe nhỏ dần nhỏ dần, phía xa xa trên vỉa hè đông đúc, một đôi mắt lặng lẽ dõi theo, tia xúc cảm nho nhỏ vụt qua rồi tắt lịm.

Giữa đêm, thành phố tắt dần những ánh đèn hoa mĩ, màu mè. Con người chìm dần vào sự khoái lạc hưởng thụ niềm vui sướng nhỏ nhoi khi mặt trời nghỉ phép.

"Xin.. xin tha mạng! Tôi biết sai rồi, có chết cũng không dám lặp lại nữa! Tôi không phải phản bội tổ chức, đúng rồi, là thu thập tin tức, thu thậ!"

"Xoẹt", dòng máu nóng hổi bay ra, bám lên khuôn mặt lạnh lẽo, đêm nay khuôn mặt này không che giấu dưới lớp mặt nạ. Một khuôn mặt vô cảm, chỉ còn lại ánh mắt phản chiếu ánh sáng trăng đêm. Bóng đen vụt đi lẩn vào đêm đen tịnh mịch.

Hai giờ sáng, hai sinh linh đang say giấc nồng, tiếng chìa tra vào ổ vang lên, cánh cửa bị đẩy vào. Bạch Hiểu đang nằm mê man trên chiếc ghế sofa, hắn cũng chẳng để tâm, mới tập làm quen với việc nên nhiều căng thẳng, đầu óc mệt mỏi, cứ nằm xuống ngủ là không còn biết trời trăng gì nữa.

(Còn tiếp)