Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 2: Đừng làm phiền cuộc sống của tôi!



Một lát sau..

Trên chiếc ghế sofa một thân hình gầy gò đang quằn quoại. Mặt cau có, mồ hôi lấm tấm chảy xuống từng đường. Khuôn mặt xanh xao, sợ sệt, người run bần bật lên từng cơn, đôi môi nứt nẻ bắt đầu nói lan man

"Máu! Máu!.. Đừng.. đừng đến đây, xin hãy tha cho cháu.. cháu không thấy gì hết.. không thấy.. Không thấy gì hết!"

Những hành động khuơ tay sau đó là tiếng hét thất thanh. Cô gái bật mạnh người dậy, mắt mở to hoảng loạn, có vẻ vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp.

Tiếng hét xé toạc không khí yên tĩnh. Tên kia giật bắn người, quay ngoắt sang, mắt nhìn chằm chằm, đoạn tay ngưng gõ phím.

"Này cô gái yếu đuối! Ngủ cũng không yên sao?" Bằng ánh mắt coi thường, những lời châm chọc tuôn ra từ miệng hắn.

Trong mắt cô gái lờ mờ hình bóng một người cao lớn tóc ngắn, là con trai. Cô nheo mắt hình ảnh mờ mờ ngày càng hiện rõ cho đến khi trở nên rõ ràng. Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán rơi xuồng chạm vào bàn tay nhỏ nhắn, cặp mắt nghi ngờ nhìn thẳng

"Anh là ai?"

Chàng trai đứng thẳng, tỏ vẻ chững chạc, khuôn mặt cười cười thân thiện không giấu nỗi sự giả tạo

"Tôi tên Bạch Hiểu. Mới từ Anh quốc về, hiện đang là chủ một tiệm café, cũng là một freelancer." Giọng tên kia trầm trầm, nói bằng phong thái tự tin.

"Frelancer?" Đôi môi nứt nẻ khẽ chuyển động.

Cười một cái, hắn nhìn cô "Đúng vậy. Tức là việc gì cũng làm, miễn sinh tiền"

Có vẻ tên Bạch Hiểu này lại là loại không tốt lành gì, khuôn mặt hắn vẫn luôn cười đểu từ lúc cô tỉnh dậy, hoặc có lẽ do cô cảm nhận vậy. Hơi nheo lại, đôi mắt mệt mỏi lườm sang.

"Sao anh lại ở trong nhà tôi?"

Hơi vẻ lúng túng, hắn dời ánh mắt sang bên cạnh, khẽ xoa đầu "Từ hôm nay có vẻ tôi sẽ ở đây cùng cô, đương nhiên sẽ không để cô chịu thiệt, tiền nhà chia đôi!"

Vừa nói tên Bạch Hiểu vừa quay lại xoay chiếc ghế rồi ngồi xuống, tay chống lên bàn nhìn sang bằng ánh mắt lãng tử, vẻ cao ngạo.

"Muốn biết thêm thông tin thì cô nên nói chuyện với phu nhân nhà cô thì hơn." Nói rồi hắn lại cười bí hiểm.

Cô gái đưa tay sờ vào túi quần móc ra chiếc điện thoại màu trắng lủng lẳng sợi dây treo móc khóa bông sen hồng phấn.

"Alo, tiểu khả ái"

"Mẹ, trong nhà con có một nam nhân!"

"À.. là con trai cô Jenny. Cậu ấy mới từ Anh về, còn lạ nhiều thứ nên cô Jenny muốn nhờ mẹ giúp đỡ!"

"Bằng cách đưa chìa khóa nhà con sao?" Hít một hơi nhẹ, cô nói tiếp "Mẹ à! Không biết cô Jenny kia đã nói gì với mẹ nhưng chuyện này quá rồi!"

"Mẹ biết con khó chịu, nhưng tiểu khả ái à! Con đã 25 tuổi rồi, lại chưa từng dẫn anh chàng nào về, mẹ cũng không muốn thấy con như vậy!

Có thể là mẹ không đủ tư cách nhưng.. mẹ cũng muốn con được sống bình thường như bao thiếu nữ khác. Mẹ!" Tiếng nói bị nghẹn lại, đầu bên kia đang cố che đậy tiếng khóc, vụng về đến nỗi đứa nhóc ba tuổi cũng nhận ra.

"Mẹ! Được rồi, con hiểu. Nếu đó là mong muốn của mẹ thì con chấp nhận. Chỉ là lần sau những việc thế này hãy nói một tiếng trước, đừng tự sắp xếp nữa."

Một tiếng hít mũi, tiếp theo đó vang lên giọng nghèn nghẹn "Con đồng ý là mẹ vui rồi! Hôm trước mẹ có gặp qua cậu ấy. Bạch Hiểu có vẻ là người đoan chính, lại là con trai cô Jenny, con quen cậu ấy nhất định không thiệt thòi!"

"Con gái biết rồi! Mẹ giữ gìn sức khỏe!"

Tút.. tút..

Đặt chiếc điện thoại xuống cô quay sang nhìn Bạch Hiểu, anh ta nhún vai cái nhẹ, khuôn mặt vẻ đáng thương như cũng bị hại.

"Nhìn tôi làm gì chứ? Tôi lại chẳng biết mấy phu nhân giở trò gì đâu.

Gọi ra gặp mặt rồi còn bị tống vào cái căn hộ nhàm chán này!" Tên Bạch Hiểu luyên thuyên trộm nhìn sang, mặt cô gái kia vẫn lạnh như tiền, hắn liền thấy dư thừa

"Này tiểu khả ái!"

Cô gái lườm Bạch Hiểu cắt ngang, mặt có chút biểu tình khó chịu

"Liên Hoa, tên tôi. Nếu đã vậy từ nay anh sẽ ở đây. Phòng ngủ có hai giường nhưng anh sẽ ngủ ngoài sofa, những vật dụng còn lại anh tự lo liệu."

"Tôi thiệt thòi vậy sao? Chiếu cố chút đi!" Bạch Hiểu nhìn Liên Hoa vẻ tội nghiệp, chớp chớp mắt hai cái.

Không chút quan tâm Liên Hoa đứng dậy bước về phía tủ lạnh

Tên Bạch Hiểu dai dẳng nói tiếp "Này tiểu khả ái không tội nghiệp chàng soái ca như tôi sao?" Vừa nói hắn vừa vuốt tóc để lộ trán đầy cuốn hút, vẻ tự mãn

Liên Hoa mở cửa tủ, hơi lạnh phà ra, lấy một chai nước vặn nắp, uống một ngụm. Nước vừa trôi xuống cổ, đôi môi nhỏ mấp máy

"Còn một điều, đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi!"

(Còn tiếp)