Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 3: Lời tuyên chiến một phía



Đường 1B thành phố Sana (đường chính)

"Liên Hoa!" Tên Bạch Hiểu gằn giọng, hắn đang đi trên đường, những bước chân dậm mạnh xả cơn giận xuống nền đường "Chết tiệt, cô lại dám không để ý lời nói của tôi sao?"

"Phòng ngủ có hai giường nhưng anh sẽ ngủ ngoài sofa, những vật dụng còn lại anh tự chuẩn bị" Bạch Hiểu trề môi khuôn mặt ngốc ngốc ngố ngố, hai tay thọc sâu vào túi quần giả giọng.

"Cái gì chớ.. chết tiệt!" Hắn tức tối muốn lao vào đấm xối xả cả những cây cột ven đường

"Cốppp.. lon ton.. lon ton.. bụp" Một lon nước bị đôi chân ác ý đá mạnh móp méo lăn lông lốc trên lề đường, đụng vào cây cột điện gần đó rơi xuống khe rãnh.

"Dám bảo tôi tự chuẩn bị hết sao? Cô được lắm, được lắm!

Đợi đấy, chờ mà xem, đụng vào Bạch Hiểu này cô xác định khó sống rồi! Tiểu.. khả.. ái.. à"

Giọng điệu cố tình kéo dài, nói rõ mồn một từng chữ. Cặp mắt hung hăng, khóe môi kia khẽ cong lên, một nụ cười nham hiểm lộ ra.

Quá chăm chú vào sự bực tức Bạch Hiểu không để ý người đi đường đang nhìn hắn, những ánh mắt ghê sợ, lãng tránh khi chạm mắt, những hành động chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ. Có vẻ hắn đã nhận ra liền bực dọc rút mạnh chiếc khẩu trang trong túi đeo lên bước nhanh rời đi.

Một lát sau, tại Shala A – siêu thị nhỏ thuộc tập đoàn Shala

"Quý khách! Xin hỏi ngài cần giúp gì?" một cô nhân viên mặc đồng phục bước đến gần lịch sự hỏi

Bạch Hiểu tiến đến đưa mặt gần cô nhân viên kia giọng ngọt ngào "Em gái xinh đẹp, giúp tôi chọn vài vật dụng cá nhân đi!" kết thúc bằng cái nháy mắt gợi tình.

Cô nhân viên đỏ mặt, dời ánh mắt, lảng tránh đi chỗ khác "Vâng, xin mời ngài theo tôi!"

Nói rồi cô bước nhanh đi không dám ngoảnh lại, tên Bạch Hiểu cười đắc ý bước theo sau.

* * *

Cánh cửa siêu thị mở lớn, bên ngoài trang hoàng đầy những quảng cáo đủ sắc màu bắt mắt, thấp thoáng người ra người vào. Một người trai cao ráo hăm hở từ trong bước ra, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, tay xách thứ đồ đã đóng gói kĩ, nhìn sơ đã biết toàn thứ đắt tiền. Có vẻ Bạch Hiểu đã mua được những vật dụng cần thiết.

"Cuối cùng cũng có số cô gái đó, như ăn cháo mà thôi!" Hắn nhìn vào một danh bạ, đôi mắt đen láy lộ rõ sự thâm hiểm

Hắn cười nụ cười nham hiểm, gương mặt không giấu nỗi vẻ hứng thú "Lili sao? Tên cũng đẹp đấy! Xem ra lại chuẩn bị có trò chơi mới rồi."

Bên phần nhật ký cuộc gọi hiển thị hàng loạt thông báo, hắn nhấp vào, một danh sách dài hiện ra

"Cuộc gọi nhỡ từ Mèo con

Cuộc gọi nhỡ từ Chanh chua

Cuộc gọi nhỡ từ Dâu tây

Cuộc gọi nhỡ từ Sói muội.."

Ngón tay kia bấm vào một danh bạ tên "Bà già", cuộc gọi kết nối.

"Alo"

Đầu dây bên kia vừa lên tiếng, một giọng nói lanh lảnh liền vang lên "Phu nhân xinh đẹp! Con mới mua đồ hết tiền rồi, mẹ chuyển con một khoản nữa đii.."

"Tài khoản 100 triệu mới đó đã hết rồi sao con trai? Con coi mẹ là máy rút tiền sao?" Một giọng nói lãnh đạm phát ra từ đầu bên kia, có vẻ gì đó cứng nhắc nhưng không khỏi khôn khéo.

"Đều tại cái cô gái kia cả, điều này mẹ không trách con được đâu!" Bạch Hiểu lách léo nói lại

"Hể? Tại Liên Hoa sao? Nhưng theo mẹ thấy không phải vậy nha!

Mấy cô tiểu yêu nữ của con không phải béo tròn lắm sao?"

Bạch Hiểu lúng túng, không ngờ mẹ hắn lại biết đến việc này "Mẹ cho người theo dõi con sao?"

Vị phu nhân kia hừ lạnh "Việc cỏn con này còn cần phí công vậy sao? Ta đâu còn lạ thói phong hoa của ai kia. Sẽ không có tiền chu cấp cho ngài nữa đâu, hoàng tử điện hạ. Tự dùng tay mà làm tiền đi!"

"Mẹ.. làm vậy khác nào giết con?" Lời nói như nài nỉ, có phần tội nghiệp

"Muốn tiền sao? Vậy thì đưa Liên Hoa về làm con dâu ta, lúc đó còn có thể suy xét!"

"Mẹ nói cái cô gái kiêu ngạo đó sao?" Thở dài một tiếng "Thôi đi con bỏ cuộc"

"Vậy thì đừng trách người mẹ này vô tình đấy, con trai!" Giọng nói chắc chắn, cứng cỏi có phần uy hiếp

"Mẹ! Phu nhân! Người không thương đứa trẻ tội nghiệp này sao?"

"Rồi ai thương cái thân già này đây?"

"Mẹ không già, còn trẻ măng mà. Với lại còn con thương mẹ đấy thôi!" Bạch Hiểu lẻo mép, buông lời ngon ngọt dụ dỗ

"Mảnh đó còn dùng với ta sao? Đem con dâu Liên Hoa về đây có vẻ hữu dụng hơn."

"Àiiiiii, cái đó không bao giờ đâu!" Nghĩ ngợi một chút Bạch Hiểu nói tiếp "Nhưng lời đề nghị kia con chấp nhận, mẹ nhớ giữ lời."

"Tất nhiên! Chỉ cần con không lật lọng mẹ cũng không rút ván"

"Thành giao!"

"Vậy nhé con trai, tự chăm sóc cho tốt!"

Tút.. tút..

Bạch Hiểu lẳng lặng tắt điện thoại, đút vào túi, khuôn mặt lạnh lẽo bất giác ngước lên. Bầu trời thật bình yên, vẫn màu xanh biếc, những gợn mây xếp thành hình như vẩy cá kéo đi xa thật xa tưởng như đến vô cùng..

"Bao nhiêu tiền mới đủ để lấp đi bầu trời kia đây?" một câu hỏi vu vơ có phần ngu ngốc bật ra từ đôi môi mỏng kia. Hắn đang cười, nụ cười thật miễn cưỡng có phần tự chế giễu.

(Còn tiếp)