Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 26: Nước mắt và máu (1)



Bóng đen lướt qua, chiếc mặt nạ trên nền biến mất, tiếng mô tô nổi lên rồi xa dần xa dần đến khi tắt lịm. Những căn nhà xung quanh đều tối đèn không chút động tĩnh. Có vẻ những âm thanh vừa rồi đã cảnh báo cho họ sự nguy hiểm, sự chết chóc đeo bám.

Tiếng gió vù vù, vù vù. Tâm hồn yên bình có một giọt nước nhỏ xuống dấy lên vài đợt sóng nhẹ. Đôi tay này, đã không thể!

Chiếc điện thoại trên đùi Liên Hoa rung nhẹ, cô lấy ra, tin nhắn đến là hình ảnh bóng ma nửa trắng nửa đen. Cô tăng tốc, chiếc xe vụt như bay lao về phía trước.

Màn đêm đen tăm tối, mờ ảo dưới ánh trăng, đằng trước hình như còn có thứ gì đen hơn nổi bật trong màn đêm đen. Là một cánh rừng, ngày càng lớn dần và gần hơn. Chiếc xe mô tô lao thẳng vào một ụ đất, bóng người vút từ trên xe xuống lao đầu vào cánh rừng rồi mất hút.

Một cành cây rung động nhẹ, từng chiếc lá lạo xạo di động chậm rãi đôi chân ai đó khẽ tựa. Phía dưới là một nhúm áo xám đang dồn một nhúm đen thui về phía sau với số lượng áp đảo. Đám áo đen dường như đã tả tơi, quần áo rách rưới, máu me thấm đẫm. Vút cái mảnh áo tung bay, thứ đen ngỏm lao thẳng xuống đám áo xám, tay phải nắm một đoản kiếm, tay trái cầm một nhúm kim phi thẳng, lại nhanh chóng rút thêm một đoản kiếm từ sau lưng.

Bóng đen không đáp đất, nó đáp lên vai một kẻ vừa bị trúng kim, tên đó gục xuống, nhanh chóng thành một xác chết trên nền đất lạnh lẽo. Đôi mắt kia nhìn không chớp vào lũ áo xám, sát khí như tràn ra ngoài bao trùm cả một khu vực khiến không khí đã lạnh lẽo lại càng buốt giá. Nhanh như chớp đám người áo xám xông tới nhưng trong mắt ai đó chỉ như bồ bông anh bay trong gió mà thôi. Với tốc độ chóng mặt chớp mắt, cả một đoàn người gục xuống theo dư ảnh, thoáng chốc chỉ còn lại đống thây nằm bê bết máu giật giật trên nền đất trước bao cặp mắt sáng rực của đám áo đen.

Phía xa xa, một đám người áo đen khác đang tiến tới. Tru𝗒ệ𝗻 cop 𝑡ừ 𝑡ra𝗻g # 𝑡ru𝗆𝑡ru𝗒e𝗻.𝘝N #

"Liê!" – người phụ nữ bí ẩn mở mồm định nói gì đó nhưng bỗng im bạch như bị chặn họng bởi hình ảnh trước mắt. Từng vệt dài máu tươi bắn ra tung tóe tứ phía, không khí bị nuốt chửng bởi thứ mùi tanh tưởi đang xốc lên nồng nặc, "hơ hơ.. hộc hộc.." hơi thở ai đó dồn dập, đứt quãng, nặng nề. Trên mặt đất, những đốm đen lô nhô nhuốm đầy thứ chất lỏng tanh tưởi.

Màn đêm lạnh lẽo, thấp thoáng một bóng người đứng vô thần giữa những xác chết nằm la liệt, khuôn mặt không cảm xúc con mắt vô hồn đứng vô thần giữa nền xác máu me ngang dọc. Mái tóc dài màu xanh lục sẫm óng ả dưới ánh trăng, rủ xuống thườn thượt. Vài cọng khẽ bay lên lướt vô tình trong cơn gió không màu lạnh lẽo.

"037! Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"

Dứt câu bóng đen đang đứng sừng sững gục xuống.

Một tiếng trước..

Phòng khám thú y

Tiếng mô tô xa dần rồi tắt lịm. Bạch Hiểu vô thần lom khom bò dậy tiến về phía con chó nhỏ đang nằm trên bàn mổ. Nó nằm im bất động, máu không ngừng tuôn ra từ một lỗ đen trên đầu.

Có vẻ lúc nãy một viên đạn lạc đã bay vào qua cửa sổ ghim thẳng vào sọ con thú tội nghiệp. Bạch Hiểu đau đớn nhìn con chó không chớp mắt, cái gì đang diễn ra? Nước mắt hắn tự chảy xuống, hốc mắt cay xè như bị nhồi nhét hàng tấn ớt. Hắn bần thần đưa tay đến ôm con chó lên, nó không chút sinh khí, chỉ còn chút hơi ấm tàn tạ. Con thú tội nghiệp đã được giải thoát khỏi cơn đau, không còn những tiếng thở nặng nhọc khè khè. Bước ra khỏi cửa ngang qua đám xác ngoài cổng, Bạch Hiểu đặt xác con chó nhỏ lên xe, tấm lông trắng ngần của nó nhuốm đỏ. Hình ảnh khuôn mặt ngây ngô, bốn cái chân nhỏ chạy lon ton đuôi vẫy đều, đôi mắt sáng long lanh như hai viên ngọc! Vỡ vụn!

Căn hộ 203 – chung cư Ilia

Sau khi đặt lại con vật bé nhỏ tại mô đất bên dòng sông, Bạch Hiểu trở về. Đôi tay hắn trầy xước, bẩn thỉu. Đầu ngón tay dập nát máu nhỏ từng giọt, đất cát trôi theo. Cánh cửa mở toang, mọi thứ rối tung, đổ vỡ nằm lăn lốc dưới sàn, một mớ hỗn độn, căn nhà vừa bị lục lọi.

Hắn ngồi gục xuống. Giờ đây Bạch Hiểu cảm giác trống rỗng, chẳng còn tha thiết điều gì, bỗng nhiên một mong muốn mãnh liệt le lói trong tâm trí, hắn muốn.. "về nhà".

Bạch Hiểu quay xuống lấy chiếc xe trong bãi đỗ phóng về nhà, nơi có ba mẹ - gia đình thân yêu, nơi duy nhất còn lại của hắn! Cũng là tia hy vọng cuối cùng!

Bánh xe lăn chầm chậm như chính tâm trạng Bạch Hiểu lúc này, đầu óc trống rỗng, sự mệt mỏi và tuyệt vọng gặm nhấm từng chút một linh hồn đang run rẩy! Đôi mắt mập mờ, không một tiêu điểm.

(Còn tiếp)