Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 27: Nước mắt và máu (2)



Nơi ba mẹ Bạch Hiểu (chủ tịch và phu nhân tập đoàn Shala) đang ở là một ngôi biệt thự đẳng cấp được xây dựng riêng trên một khu đất rộng lớn. Xung quanh là sân vườn với đủ loại cây cảnh và nhiều tiện ích, nhưng lại không quá khoa trương so với khối tài sản khổng lồ trong tay.

Bạch Hiểu rất ít khi về đây bởi mối quan hệ không mấy tốt đẹp với cha. Từ khi lên cao trung hắn đã bắt đầu tách ra ở riêng. Số lần gặp cha mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay, có chăng cũng chỉ là vài cuộc điện thoại vòi vĩnh tiền mẹ, cũng chưa bao giờ hắn đá động việc này với cha mình. Nhưng lần này là hắn nghiêm túc, hắn đã bỏ đi sự kiêu ngạo của bản thân nhờ cậy người cha, bắt đầu một con đường mới, một khoảng trời mới mở ra trước mắt đứa trẻ đó. Nhưng bỗng chốc lại lụi tàn, nhanh đến nỗi khiến con người ta phải hoài nghi. Liệu đây có phải cơn mê man giữa trưa hè không có điều hòa?

Hắn lái xe chầm chậm, đoạn đường trở nên dài lê thê, cuối cùng cũng thấy, mập mờ. Phía xa xa khuất sau đoạn đường quanh co là một.. đốm sáng khổng lồ đang tỏa khói nghi ngút! Trong đầu Bạch Hiểu hiện lên những suy nghĩ rùng rợn, những điều tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn. Hắn nhanh chóng đạp hết ga xe, chiếc xe xé toạc không khí lao thẳng phía trước.

Trong mắt Bạch Hiểu rực lên hình ảnh ngôi biệt thự bị thiêu đốt bởi ngọn lửa hung tàn, ngọn lửa lớn dần trong mắt hắn rồi nuốt chửng thân thể to lớn. Bạch Hiểu đã lao vào căn biệt thự đang bốc cháy. Hắn xô mạnh cánh cửa, không chút do dự xông thẳng vào, hai xác chết áo đen và một xác áo xám đang nằm la liệt ngay lối vào, máu chảy thành vũng. Quần áo trên người họ đã bén lửa đỏ rực, ngọn lửa hừng hực đang nung khét thịt người. Mùi thịt cháy, mùi mọi thứ đang cháy vụn, ngọn lửa hung hăng bốc khói xám xịt, nghẹt thở, xộc qua mũi vào phổi chặn lại hô hấp con người. Bạch Hiểu nhanh chóng xe mảnh áo nhúng vào chậu cá cảnh đưa lên bịt mũi.

Dưới sàn nhà lờ mờ những dấu chân máu, hắn lần theo chúng lên cầu thang, lại một cái xác áo đen nằm gục giữa bậc thang, máu lênh láng chảy dài xuống từng bậc thang khô lại, ngọn lửa đang bị dẫn dụ đến.

Những dấu chân máu dẫn hắn đến căn phòng cuối hành lang, nơi đứa trẻ ngây ngô vẫn thường lục lọi, làm rơi đổ những chồng sách của ba lúc nhỏ. Cánh cửa phòng mở toang, trước mắt hắn là cảnh cả căn phòng thay sơn màu máu. Mọi thứ bất giác vỡ tan tành theo những viên đạn vô tình, bị cơn gió cuốn bay hết đi, cố nhoài người hắn cũng chẳng níu được một mảnh vụn nhỏ nào. Ngọn lửa đang làm nền cho bức tranh kinh dị. Mảnh áo kia rơi ra, thậm chí khói lửa kia còn không bì được một phần vạn cái cảm giác vỡ vụn lúc này. Nằm dưới sàn là xác hai người áo đen, xác thư ký Kim và.. người cha Tống Bạch Minh, người mẹ Jenny Lena cũng đang nằm đó.

Họ không động đậy, mẹ hắn không vui sướng chạy đến ôm đứa con trai đã lâu không về nhà, ba hắn không đứng nhìn đứa con trai ngang bướng chỉ thích làm theo ý mình bằng ánh mắt nghiêm nghị. Xác hai người lạnh tanh, cứng đờ trong vòng tay ấm áp, run rẩy của Bạch Hiểu.

"HỌ ĐÃ CHẾT"

Giọng tuyệt vọng gào lên đau đớn giữa ngọn lửa đỏ cháy sáng rực bầu trời đêm, những giọt nước mắt nối đuôi nhau lăn dài trên má rơi xuống xác hai con người đã khuất. Mái tóc che khuất đôi mắt đẫm lệ, chỉ còn thấy hai dòng lệ hóng hổi, lấp lánh tia lửa. Những giọt nước mắt nhỏ nhoi kia không thể nào dập tắt được ngọn lửa điên cuồng đang bén đến gần.

"C.. ậ.. u.. c.. h.. ủ.." một tiếng nói đứt quãng khẽ vang lên trong tiếng sụp đổ cắt ngang.

Thư ký Kim! Bạch Hiểu hét to chạy đến

"T.. r.. o.. n.. g.. n.. g.. ă.. n.. t.. ủ.." thư ký Kim gắng sức thều thào rồi dùng chút sức tàn đưa tay lên chỉ về phía một học tủ phía xa.

Bạch Hiểu vội chạy đến kéo ngăn tủ ra. Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm và những giấy tờ cần thiết để ra nước ngoài có tên Cris Kim và.. Tống Bạch Hiểu.

Cả ngôi biệt thự to lớn lộng lẫy bỗng bốc rung mình, tiếng lắc rắc phát ra từ mọi ngóc ngách. Giờ đây ngọn lửa đã bùng lên nuốt chửng cả căn nhà. Cả một khoảng trời chìm ngập trong mùi khói lửa, tro bụi bay đầy dưới bầu trời trăng sáng vằng vặc.

"Bùm!" Một tiếng nổ vang báo hiệu kết thúc và.. khởi đầu. Bóng người cao lớn bước ra từ đốm sáng khổng lồ, cơn gió thổi đến nhảy múa nghiêng ngã cùng ngọn lửa, mái tóc ai đó rủ xuống vài cọng ngắn bay bay nhẹ theo cơn gió vô tình thổi từ phương Nam.

(Còn tiếp)