Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 37: Xuất hiện rồi, Quỷ Lục Tử!



"Ngươi là ai?" Nụ cười ác quỷ rộng đến mang tai. Khuôn mặt vuông vức không giấu nổi sự thèm khát.

"Là ngươi! Người đã giết ngài đệ ngũ?" Ánh mắt lóe sáng vệt đỏ từ sau chiếc mặt nạ, một luồng khí tức tỏa ra uy áp mạnh mẽ, rõ ràng không có gió mà lạnh lẽo thấu xương.

Cảm nhận sự đe dọa tột độ, trực giác mách bảo hắn nguy hiểm, liền lập tức nhảy lùi về sau. Khuôn mặt không còn cuồng vọng mà chuyển sang chút phòng vệ. Ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén kia vẫn không rời một giây một khắc nào.

"Sư phụ! Người không sao chứ?"

"Ta không sao?"

Lãnh Quân Dao đứng dậy, một tay chặn vết thương đang chảy máu xối xả

"Hôm nay chơi vậy đủ rồi! Xem như màn chào hỏi lâu ngày!"

Hắn vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu lập tức đám sát thủ đang giao chiến hỗn loạn rút hết về sau lưng, đám Hắc Bạch vẫn giữ tư thế manh động sẵn sàng lao vào.

"Lãnh Quân Dao, ngươi không phải muốn đổ máu nữa chứ?"

Lãnh Quân Dao ánh mắt vẫn không nguôi giận dữ thù hằn, khẽ vẫy tay ra hiệu đám hắc y lui lại. "Hôm nay chấm dứt tại đây! Sau này sẽ gặp lại! Ha.. ha.. ha.."

Đám người áo xám vụt mất, còn tiếng cười cuồng vọng văng vẳng trong làn sương lạnh lẽo.

"Thanh kiếm biến mất rồi!"

Một tên hắc y la lên. Thanh kiếm văng ra từ trên tay Lãnh Quân Dao rõ ràng vừa nãy còn cắm sâu xuống mặt đường mà chớp mắt đã mất dạng. Ánh mắt Liên Hoa đảo quanh ngoài đám Hắc Bạch không còn khí tức người sống. Thị Trấn Ma lại trở về dáng vẻ vốn có của nó âm u sầu khổ.

Sau hôm đó Lãnh Quân Dao không đá động gì đến việc Liên Hoa đột nhiên có mặt. Đám người Hắc Bạch thất bại thảm hại. Liên Hoa cũng không báo cáo lại về đám người bí ẩn. Cô vẫn chưa biết lai lịch bọn chúng, trong lúc xông ra cứu sư phụ đã mất dấu. Nhưng có một điều chắc chắn thanh kiếm đang trong tay bọn họ.

Phòng chủ tịch – tập đoàn Salaman

"Haha! Đám người đó thật ngu ngốc, tranh đấu như vậy cuối cùng lại bị ta cuỗm mất."

Khắc Long cười khoái chí

"Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi!"

Bạch Hiểu ngồi trên chiếc ghế xoay cầm thanh kiếm dò xét. Thoạt nhìn trông cũ kĩ nhưng là đồ tốt. Từ cán kiếm đến lưỡi kiếm chất liệu rõ không phải hàng xoàng bán ngoài chợ. Lưỡi kiếm vẫn còn sắc bén, có vẻ được chăm chút kỹ lưỡng.

"Cậu hài lòng rồi chứ?"

Tư Huyễn lên tiếng.

Bạch Hiểu đặt thanh kiếm lên bàn khẽ cong môi cười đắc ý.

"Nhưng mà cái người bí ẩn kia cũng thật ghê gớm!" Xích Lam quay sang tán thưởng

"Là Quỷ Lục Tử" Bạch Hiểu xoay chiếc ghế lại nói

"Quỷ Lục Tử?" cả đám đồng thanh nhìn hắn

"Năm năm trước trong trận thanh trừng lớn đó, một con quỷ với mái tóc dài xanh lục vừa mới xuất hiện đã xoay chuyển cục thế, đám Hắc Bạch đang thua thảm bại bỗng lật ngược thế cờ, giết hết tất cả đám người của Maphis. Từ đó hắn được biết đến với cái tên" Quỷ Lục Tử "

" Lợi hại như vậy sao? Chả trách lúc hắn ta xuất hiện tôi lạnh hết cả tóc gáy! "Khắc Long hồi tưởng lại, hai tay ôm bả vai

" Hắn đã theo chúng ta từ lúc trong rừng "Bạch Hiểu xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, mắt nhắm nhẹ.

" Làm sao có thể? Tôi không cảm nhận được gì! "Tư Hữu tròn mắt ngặc nhiên

Vẻ mặt Bạch Hiểu vẫn điềm tĩnh, hắn không hề nói đùa

" Là thật sao? "Khắc Long toát mồ hôi, mặt có chút lo lắng" Mà! Cậu vẫn phát hiện được thì chắc không có gì đáng lo ngại! "

Bạch Hiểu im lặng, đó là do Khắc Long chưa được chứng kiến cảnh cô ta hành động mà thôi. Nếu không chỉ e những lời này sẽ không dám nhắc lại.

Đến đêm, biệt thự Via

Một bóng đen đang bám trên thành cửa sổ tầng hai, áo choàng đen phấp phới phe phẩy trong gió. Chốt cửa sổ gãy đôi rơi xuống, hấp một cái bóng đen đã lọt vào trong.

" Đến rồi sao? "

Bạch Hiểu mặt đối diện nhìn thẳng người hắc y. Có vẻ hắn đã biết người đến là ai.

" Đúng là ngươi Tống Bạch Hiểu! "Người hắc y mắt nhìn chăm chăm tên Bạch Hiểu

" Đã lâu không gặp a, Liên Hoa cô nương "

Từ lúc gặp lại Bạch Hiểu trong bữa tiệc Liên Hoa đã nhận ra ngay. Một người đã cùng ở chung lâu như vậy thì dù cho thay đổi hình dáng vẫn còn quen thuộc chứ đừng nói chỉ là một lớp mặt nạ nhỏ nhoi. Hôm nay cô tới đây mục đích là để xác thực, cũng là dò xét ý đồ của tên Bạch Hiểu.

" Thanh kiếm của ngài đệ nhất trong tay ngươi? "Đôi môi nhỏ nhắn khẽ động đậy dưới lớp mặt nạ.

" Không sai! "Bạch Hiểu cong môi cười đắc ý, khuôn mặt không ngừng tỏ ra thú vị.

" Cứ giữ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại! "

Dứt lời tên hắc y lao thẳng xuống cửa sổ.

" Keng"tiếng binh khí va chạm.

(Còn tiếp)