Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 46: Tâm tình Bạch Hiểu



Cầm lên ly trà đã nhạt đá, Lãnh Quân Dao hơi chút do dự, đẩy xúc cảm vào ly trà theo dòng nước sóng sánh chuyển động nhẹ.

"Năm Liên Hoa 20 tuổi tức mười năm trước có một chuyện bất ngờ xảy ra đến ta cũng không lường được. Liên Hoa là một sát thủ cường đại đến nỗi có thể nói trong giới này ta vẫn chưa gặp ai có khả năng đối đầu với nó. Giả chăng thực lực cũng không thua kém ngài đệ nhất."

Lãnh Quân Dao cười khó hiểu, môi lại chuyển động

"Nhưng nó vẫn có nhược điểm, chỉ là con người bị giới hạn vật lý. Mỗi lần xong nhiệm vụ nó đều uể oải mệt mỏi, cái cơ thể gầy yếu căn bản không đáp ứng được thứ kĩ thuật sát thương ghê gớm kia. Một lần con bé thực thi nhiệm vụ kéo dài đến vài ngày, gượng đến khi hoàn thành lại ngã khuỵu, cuối cùng ngất xỉu, được một người phụ nữ gần đó phát hiện. Tỉnh dậy mới biết là mẹ ruột con bé. Bà chỉ nhìn thoáng đã nhận ra. Lại thêm bằng chứng là vết bớt phía sau tai trái."

"Còn mẹ con bé sau khi nhận được chiếc vali tiền đã chuyển nhà đến nơi khác, cũng phải, làm sao chịu được trong căn nhà đã từng tràn ngập hạnh phúc bên hai người quan trọng?"

"Sau đó Liên Hoa cũng không còn cách nào phủ nhận, thường xuyên lui tới thăm mẹ nó. Ta cũng không biết nó đã nói gì để lừa gạt bà ấy."

Bạch Hiểu hắn nghe xong câu chuyện chỉ biết im lặng. Thì ra Liên Hoa từ nhỏ đã phải chịu cảnh gia đình tan nát, còn tận mắt chứng kiến cha mình bị giết trước mắt. Bất lực như vậy, chẳng trách lớn lên lại trở thành như lúc này.

"Cô ấy có sợ bóng tối không?"

"Không tệ, cậu cũng quan tâm con bé nhiều đấy! Nó vốn là loại chẳng bao giờ để lộ điểm yếu!"

Thật ra Bạch Hiểu luôn để ý điều này. Từ lúc chuyển đến căn hộ đêm nào phòng Liên Hoa cũng le lói ánh đèn điện dù đã vào khóa cửa rất lâu. Lại thêm đêm qua dù đã lên giường ngủ chỉnh chu nhưng đèn điện vẫn chưa tắt. Không thể nào là sơ sót.

"Từ sau khi được cứu con bé luôn sợ bóng tối, ta cũng chẳng biết sau này sao nó lại chịu được để trở thành sát thủ, giới luôn gắn liền với máu và đêm đen. Nhưng không hẳn là hết, lúc nào đi ngủ chắc chắn nó sẽ luôn để đèn điện. Là di chứng sau cùng"

Cuộc sống mỗi người phản ánh một câu chuyện riêng. Phía sau một sát thủ máu lạnh cũng chỉ là một quá khứ đen tối mà thôi.

* * *

Kết thúc cuộc gặp mặt với Lãnh Quân Dao, Bạch Hiểu ra về, tâm trạng có đôi chút trống rỗng. Liên Hoa, cô gái này có năng lực khiến người ta quan ngại, đầu óc hắn lại hiện về khuôn mặt sợ sệt đêm qua.

Đến cổng biệt thự Via, Bạch Hiểu dự sẽ nghỉ ngơi giãn cơ. Để chuẩn bị tốt cho cuộc chiến cũng cần phải chăm sóc tốt bản thân trước hết. Căn biệt thự khang trang, cánh cổng xám kéo cao, cái mái lợp ngói đỏ rực dưới màu nắng gắt ban trưa. Hai ba vệ sĩ lực lưỡng áo đen đi đi lại lại, thi thoảng cơn gió nhẹ thổi qua khẽ nâng tà áo vest lộ một thứ hình thù nhỏ nhỏ đen nhẵn giắt bên hông trong nền sơ mi trắng xóa.

Chiếc xe xanh đen bóng loáng đến gần, một thanh niên trong bộ vest bảnh cúi chào, nhanh chóng vẫy vẫy tay ra hiệu, cánh cổng sắt nhọn tự động xê dịch nghênh đón chủ. Bánh xe lăn mượt mà uyển chuyển, mấy chốc đã tăng tốc vụt qua bục sắt nhỏ, chạy thẳng theo lối đi lát đá đen lồi lõm. Cánh cửa ngoài bật ra, Bạch Hiểu từ từ bước xuống, thân hình hơi chút gầy đi trong chiếc sơ mi xanh. Chiếc chìa khóa theo lối ném điêu luyện nằm gọn trong tay một thanh niên hơi thiếu da thịt, quay quay hai vòng móc khóa, chiếc xe lại nổ máy phóng tới hướng bãi đỗ.

Lướt ngang qua người vệ sĩ đứng cửa chính, cánh tay trải đầy sẹo lồi lõm, chai sạn khẽ vỗ nhẹ vào vai người kia. Từ bao giờ đôi tay trắng trẻo, mượt mà sành điệu của công tử đại gia ăn chơi trác tháng đã trở nên trải đời đến vậy.

Cánh cửa mở ra, khung cảnh lung linh trong ánh đèn cam vàng, chùm đèn thủy tinh sặc sỡ tỏa vài vệt xanh đỏ tím vàng lóa lóa, mắt Bạch Hiểu hơi nheo lại, đôi chân chậm rãi tiến về phía cầu thang. Vết thương bả vai lại đau nhức buốt buốt, có thể cảm nhận được máu rỉ ra, loang lỗ thấm dần vào băng gạc, vải sơ mi đã dính chặt vào da. Lường trước điều này nên chiếc áo hôm nay Bạch Hiểu chọn là màu xanh thẫm đậm. Bóng người hơi nặng nề nhấc từng bước leo thang, chỗ nối hai tầng thang trên tường là bức tranh sơn dầu do mẹ Jenny từng cầm tay hắn vẽ. Nét vẽ nguệch ngoạc, vụng về viền bởi sự uyển chuyển trong vài nét phóng khoáng trưởng thành. Thật hoài niệm, nhưng đôi mắt kia chỉ rủ xuống bậc thang sẫm màu cánh hoa văn đen đen. Không nhìn vào bức tranh từ lúc nào đã là thói quen không bỏ được. Cánh tay lướt nhẹ vịnh vào lan can chẳng mấy chốc đã lên đến hành lang gạch hoa.

(Còn tiếp)