Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 47: Khắc Long nổi giận



Cảm giác có người phía trên, Bạch Hiểu ngước đầu, thư ký Kim đang nhìn bằng ánh mắt giận dữ, vẻ mặt không hài lòng. Bạch Hiểu chỉ cười bù có lệ lướt qua.

Trong không khí khẽ xao động một tiếng thở bất lực, theo sau là cái chẹp miệng nhẹ, vang lên giọng nói trầm hẳn

"Vết thương của ngài không sao chứ?"

"Tôi thì có vấn đề gì được sao?" Bạch nói thoáng

Trong phòng mấy người Xích Lam, Tư Huyễn, Khắc Long đã đợi sẵn. Mỗi người một vẻ, bứt hoa, gác chân, dựa tường. Thấy bóng dáng Bạch Hiểu sắc mặt đều trở nên khó coi.

"Cậu vừa đi đâu?" Khắc Long lườm mắt, không còn bộ dáng thân thiện của một đàn anh dìu dắt đứa em non trẻ.

Bạch Hiểu đến bên chiếc ghế xoay ngồi xuống tựa nghiêng một bên vai xoay về phía xoay phóng tầm mắt qua ô cửa kính. Phía xa khuất sau vài căn nhà hai tầng lấp ló bóng cây phượng già cỗi, bé xíu. Vài vạt lá điểm sắc đỏ rực rỡ, hoa phượng đã chớm nở, sắc trời cũng đã rung mình rượt theo mùa hè.

"Đi dạo đôi chút" Thuận miệng đáp lại

Sắc mặt Khắc Long ngày càng tối, trời vẫn sang nhưng dường như xung quanh anh ta đang tỏa ra luồng khí đen ma quỷ hung hực chực chờ.

"Cậu nên biết thời gian này không nên tự ý, chuyện đó tôi đã nghe anh Kim nói" hơi ngắt lời, anh ta lại tiếp "mục đích đó, cậu còn theo không?"

Đôi mắt đang nhắm hờ mở ra nhìn thẳng khuôn mặt ghê tợn của Khắc Long "Còn!"

Không cần khẩu khí mạnh mẽ, bằng một từ gọn ghẽ, dứt khoát đã nói lên quyết tâm không hề lay chuyển của hắn.

Khắc cười nhẹ, rất nhanh lại vụt tắt, đứng dậy ưỡn người quay đi, bỗng anh ta hơi dừng lại, chân đang bước bị ép theo dòng suy nghĩ khựng lại lắp tự

"Chuyện hôm qua, tôi không muốn lặp lại! Nếu cậu còn xem tôi là anh, hãy xử sự cho đàng hoàng vào!"

Dứt lời bóng dáng Khắc Long vụt đi nhanh, chỉ còn lại dư ảnh cánh cửa đóng lại nhanh chóng mà nhẹ nhàng.

Xích Lam đang dựa vào bức tường, mấy lần định mở lời chen vào song lại thôi. Vẻ mặt Khắc Long khiến anh ta cảm thấy dư thừa, chỉ nhìn Bạch Hiểu một cái lại lẳng lặng đi ra.

Tư Huyễn vẫn còn ngồi bứt hoa, bứt đến bông hoa đã chụi lủi, còn mỗi nhụy hoa nhô nhô, đến cánh hoa cũng bị anh ta chia năm xẻ bảy rã ra.

Căn phòng trống trải chỉ còn hai con người lẳng lặng.

"Bạch Hiểu. Tiểu tử cậu có phải hay không đang do dự?" Giọng nói khô khan của Tư Huyễn xé tan bầu không khí lắng trầm.

Bạch Hiểu vẫn đang nhắm hờ, đôi chút buồn ngủ, đau nhức khiến hắn ta muốn chìm nhanh vào giấc ngủ, nhưng đôi môi vẫn đáp lại nhanh chóng.

"Không!"

"Nếu quá khó khăn thì đi đánh boxing với tôi"

"Không cần, cậu đi đi tôi sẽ biết ơn hơn"

"Đừng tự hành mình, Khắc Long anh ta thật sự lo cho cậu đấy! Vừa nãy còn không thèm mở mồm mắng tôi, thái độ thật sự rất khó coi!"

"Tôi biết"

Thái độ trầm lặng của Bạch Hiểu, Tư Huyễn biết lời nói lúc này cũng chỉ vô dụng. Cậu ta cần được ở một mình, có lẽ đó là liều thuốc hữu hiệu nhất lúc này.

"Vậy tôi đi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi"

"Khoan!"

Bạch Hiểu lại đột nhiên lên tiếng, khựng lại hành động đang đứng của Tư Huyễn

"Đem theo cái đống rắc rối của cậu đi!"

Tư Huyễn giật mình nhìn xuống cây hoa cùng đám xác cánh hoa tội nghiệp, chúng vụn vụ dập nát. Cậu ta đột nhiên cảm thấy ngại ngại, tay xoa đầu, tay vơ vơ, cười cười ngượng lủi đi.

Mãi tới khi cánh cửa đã khép kín, mới có một hơi thở nặng nhọc khẽ rít qua kẽ răng, đôi mắt kia rủ xuống dừng lại bên chiếc bóng cây bút bi trên bàn. Đối với hắn lúc này chỉ mục tiêu đã xác định, con đường đến đỉnh đứng trên xác kẻ địch đã đi qua phân nửa, sẽ không nhìn lại.

Rời phòng Bạch Hiểu, Khắc Long bỏ đi một mạch, bức bối lao thẳng vào nhà xe phóng chiếc cam lè vụt khỏi. Như thói quen anh ta sẽ phóng vài vòng trên đường cao tốc đến khi giải tỏa về lại tâm tình bình thường.

Tâm trạng này từ sự phản bội, khiến anh ta không kìm chế được. Đã bỏ bao công sức giúp Bạch Hiểu, lại còn không ngần ngại giao lại tổ chức tại Anh quốc về giúp cậu ta, thế nhưng đêm ua hành động đó đã chà đạp lên sự tin tưởng của Khắc Long đối với hắn. Hành động bồng bột thiếu suy nghĩ tức thời, đem tính mạng ra đùa cợt. Điều này không thể tha thứ, ngẫm nghĩ một chút, chẳng khác bản thân Khắc Long là bao, có lẽ vì vậy nên giờ này anh ta mới ở đây.

Suy nghĩ ra sao, một lúc Khắc Long rời đường cao tốc, lái xe vô đích đến một con phố nhỏ. Đỗ xe bên lề, tấm kính ô tô mở hờ, bên ngoài pha loãng nửa trên màu tươi sáng, nửa dưới đen đen như tô chì. Khói thuốc bay vô dạng xoắn xéo uốn lượn vòng qua khe hở nhảy múa cùng gió rồi tan rã.

(Còn tiếp)