Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 48: Nổi hứng



Bên kia đường một cô gái trong chiếc blouse trắng khoác ngoài đang ôm một con thú nhỏ trao cho ông lão trên xe. Nụ cười dịu dàng, mái tóc ngắn buộc một chỏm sau gáy, vài cọng tuột ra bay rối rối trong gió, thật đơn điệu nhưng đẹp đẽ. Chỉ hơi nhìn góc nghiêng, khiến Khắc Long tò mò khuôn mặt cô gái, anh ta nhìn theo, cô gái vẫy vẫy tay cười cười với người vừa đi, chốc lại xoay lưng đi vào văn phòng nhỏ "Phòng khám thú y Liên Hoa".

Trong đầu Khắc Long có đôi chút hứng thú, với kinh nghiệm cưa gái bao nhiêu năm của mình, anh ta nảy ra một ý tưởng không tồi, nụ cười nửa đùa nửa thật không để người ta đoán được xúc cảm lại lộ ra.

"Xin chào!"

Cánh cửa phòng khám được đẩy vào, thân hình cao lớn cuốn hút của Khắc Long lộ ra. Liên Hoa đang ôm đống thuốc thuốc sắp xếp lên kệ quay lưng, một thoáng bất ngờ hiện trên khuôn mặt nhưng chưa để ai nhận ra đã khôi phục về bình thường.

"Chào anh, tôi có thể giúp gì?"

Cô cười nhẹ theo thương hiệu ân cần hỏi

"Tôi đến xin tư vấn"

"Mời anh ngồi" Liên Hoa đưa tay lịch sự về hàng ghế sofa mềm mại.

Đặt ly nước tinh khiết xuống bàn đẩy về phía vị khách, Liên hoa mở lời

"Anh muốn tư vấn cho thú nuôi sao?"

Người đối diện cười nho nhã gật đầu "Tôi muốn hỏi vấn đề sinh sản của con Bil nhà tôi, nó đã đẻ bốn lứa rồi, mỗi lứa đều ba đến bốn chú mèo con xinh xắn, nhưng nó ngày yếu đi, không biết làm cách nào để giúp nó khỏe mạnh hơn, hay tốt nhất không cho nó dính nữa!"

Liên Hoa nhìn anh ta cứng ngắc, như thể còn chẳng để ý lời nói, bỗng chốc lại bình thường khi hắn dứt lời

"Về vấn đề này.."

Đã được mười lăm phút từ khi bắt đầu cuộc tư vấn. Khắc Long cũng đã nhận được câu trả lời thỏa đáng, anh ta đứng dậy chào tạm biệt, bắt tay Liên Hoa, ngón trỏ xoa xoa nhẹ mu bàn tay cô.

"Cảm ơn bác sĩ! Tôi có thể xin liên lạc với cô không? Có việc gì với Bil tôi cũng sẽ yên tâm hơn."

"Đây là danh thiếp của tôi, hẹn gặp lại anh"

Liên Hoa rút tấm danh thiếp từ trong túi áo, đưa nhanh, ngay khi Khắc Long chạm vào liền rút ngay tay về.

Khắc Long rời đi, Liên Hoa nhìn theo bóng con người vào xe rồi vụt mất. Trong lòng hơi nghĩ ngợi, còn người này vốn ở bên cạnh Bạch hiểu, vài lần vào căn biệt thự Via với thân phận Quỷ Lục Tử có gặp qua, không biết hắn có nhận ra cô, nhưng người này lời nói có tâm cơ chắc chắn phải đề phòng.

Khắc Long vào xe thầm cười, nhìn xuyên vào phòng khám qua tấm gương chiếu, đôi mắt sắc lẹm như nuốt chửng không gian. Tiếng máy nổ giòn giã, chiếc xe khởi động chạy đi, cô gái này giản dị mà ma mị, vẻ đẹp không tồi, có lẽ hắn sẽ thử gì đó.

Đã 8 giờ tối, một chiếc xe đã dừng đỗ bên đường từ lúc chập tối, không có dấu hiệu rời đi. Liên Hoa khóa cánh cửa văn phòng, nhét chìa vào ngăn kéo balo khoác một quai rời đi, từng bước đi uể oải sau ngày dài làm việc. Cánh cửa xe đẩy mở, bóng người đi trên vỉa hè ngày một tới gần

"Lên chứ cô em xinh đẹp?"

Không chần chừ, lại lần nữa Liên Hoa ngồi thẳng vào xe kéo sập cánh cửa như thúc giục. Người bên ghế lái thoáng vệt đen trắng từ ánh đèn đường, ẩn hiện nụ cười tự tin

"Cô vẫn vậy nhỉ?"

Liên Hoa từ lúc vào xe đã duỗi thẳng chân ngửa đầu hưởng thụ, cơ thể đã sẵn sàng nghỉ ngơi.

Bạch Hiểu nhìn sang, bất chợt nhoài người kéo dây an toàn thắt vào. Đôi mi dài hơi cong cong cuốn hút tô điểm cho đôi mắt sắc sảo, ẩn hiện loáng thoáng trong ánh đèn đường sắc đẹp mặn mà, Bạch Hiểu bất giác không nhịn được, ngày càng gần, ngày càng gần. Cảm giác nóng nóng trên bờ môi, đôi mắt Liên Hoa không chút cử động, người cô vẫn trong trạng thái nghỉ ngơi. Kết thúc nụ hôn bất chợt Bạch Hiểu quay về chỗ ngồi, quay mặt sang một bên né tránh, tai bắt đầu đỏ lên, mặt phừng phừng. Không thể tin chỉ một nụ hôn mà khiến anh ta trở nên phản ứng như vậy. Chiếc xe lăn bánh. Tiếng động cơ nổ đều, giọng nói mờ nhạt khẽ vang

"Xem như tiền công của anh ngày hôm nay!"

Bach Hiểu khẽ cười, đôi mắt hắn nhìn thẳng chiếc gương phía trên, Liên Hoa đang ngủ thật ngoan như con thú nhỏ. Bóng chiếc xe xa dần đến khi mất bóng trong ánh đèn đường chói lọi.

"Cũng lâu rồi không có cảm giác này!" Bạch Hiểu lên tiếng, ánh mắt không rời con đường phía trước.

"Ùm" câu trả lời qua loa.

"Đã ăn tối chưa?"

Không có tiếng trả lời, Liên Hoa chỉ chăm chú vào giấc ngủ.

Đoạn đường về nhà có hơi xa so với dự tính, từ lúc chiếc xe lăn bánh đã qua bốn mươi lăm phút.

(Còn tiếp)