Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 49: Bữa cơm bất ngờ



Đến đích, Bạch Hiểu nhìn sang Liên Hoa, cô vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ mệt mỏi. Đôi tay điểm vài vệt sẹo xấu nâng lên vuốt nhẹ làn da tái mép trên khuôn mặt nhỏ, bỗng chốc nhéo một cái mạnh. Bị đau Liên Hoa nhăn mặt, lười biếng mở hờ mắt, lườm kẻ phá rối.

"Còn chưa về?"

Bạch Hiểu cười đắc ý "Dẫn cô đến nơi thú vị"

Hắn xuống xe, đi nhanh sang cánh cửa bên kia kéo ra, ánh mắt thúc giục. Liên Hoa bất đắc dĩ chậm rãi mở giây an toàn leo xuống, thuận tay kéo mạnh cánh cửa đóng sập.

"Cũng không cần hành hạ chiếc xe đắt tiền của tôi vậy chứ?" Bạch Hiểu dở khóc dở cười nhìn cô.

Bị đánh thức bất ngờ từ trong giấc ngủ ngon, Liên Hoa vẫn còn tức giận.

Sắc mặt có chút khó coi dò xét xun quanh một lượt, có lẽ là ngoại ô thành phố, lát đát vài ô cửa sổ sáng đèn, cuối cùng nhắm lại mệt mỏi "Đi đâu?"

Bạch Hiểu đứng chôn chân từ lúc xuống xe, cố tình đợi cô mở lời.

"Theo tôi đi" Hắn ta quay lưng bước nhanh về phía căn nhà phía đối diện. Căn nhà xây với bức tường vữa thô lồi lõm không một vệt sơn.

Hắn ta gõ nhẹ cánh cửa, năm giây sau nó mở ra, lộ phía sau là một người phụ nữ cao tuổi, hơi thấp dáng người đầy đặn, mập mập phúc hậu, rõ ràng tuổi đã cao nhưng làn da không mấy nếp nhăn. Khuôn mặt bà ta ngay tức biến đổi, nét vui mừng rạng rỡ hiện rõ.

"Cậ.. cậu chủ! Cậu còn sống!" Bà ta ngay lập tức lao đến ôm chặt người Bạch Hiểu. Anh ta vẫn để yên, cánh tay năng lên theo cảm xúc xoa hờ vai người phụ nữ.

"Bà Mary, con đến rồi!"

Như nhớ ra gì đó, bà ta vội bật ra

"Cậu đã ăn chưa, để tôi nấu vài món"

"Đó cũng là lí do con đến đây" Bạch Hiểu cười ôn nhu, nụ cười làm Liên Hoa hơi chút bất ngờ.

Có lẽ là nụ cười "an toàn" nhất mà cô từng thấy, nhưng nụ cười điểm vài nét đau thương, thật khiến người khó chịu.

Cả hai được tiếp đón niềm nở.

Trong nhà, Liên Hoa đang ngồi trên chiếc ghế gỗ sơ sài. Bạch Hiểu đang dưới bếp cùng người phụ nữ, có vẻ bà ta sống một mình. Căn nhà nhỏ, giọng nói vọng lên từ dưới nhà bếp cô đều nghe rõ. Có vẻ người này là vú nuôi của Bạch Hiểu. Sự kiện năm năm trước vì con mất mà về nhà để tang, cái may trong cái rủi, nhờ đó mới có thể may mắn thoát chết.

"Vú nuôi, số tiền đó bà không dùng đến sao?"

"Là tiền của cậu sao? Làm sao tôi dám dùng chứ. Tháng nào cũng nhận được, nhưng không biết của ai, tôi chỉ đành giữ lại, để tôi trả lại cho cậu"

"Của tôi đã cho bà, sẽ không lấy lại, cứ xem là lương hưu đi"..

Lát sau, thức ăn đã bày sẵn hết trên bàn, vị vú nuôi kia thật sự rất niềm nở, có vẻ rất quý Bạch Hiểu. Lúc này Liên Hoa mới được bà ta để ý.

"Xin lỗi cháu gái nhé, ta sơ ý quá"

"Không có gì!" Liên Hoa thuận miệng đáp lại

"Cháu là.."

Liên Hoa có vẻ không hứng thú gì, Bạch Hiểu cắt ngang

"Là bạn gái của con!"

Cũng chẳng thể giải thích gì, ánh mắt kia liếc nhẹ Bạch Hiểu, đem theo chút bất ngờ, cuối cùng chỉ đành gật đầu trước cái nhìn của bà Mary.

Bà ta có vẻ vui mừng, thái độ lại càng tốt, hết gắp thức ăn cho Liên Hoa lại gắp cho Bạch Hiểu. Ngồi nhìn hai người trẻ ăn. Liên Hoa không có vẻ gì bất tiện ngược lại còn ăn nhiệt tình. Quả thật, mùi vị cơm nhà, đã bao lâu cô chưa được nếm lại. Bữa ăn ngon nhất cô còn nhớ có lẽ là mấy thứ đồ ăn nhanh linh tinh của cửa hàng tiện lợi, khô khan và cô đơn.

Bạch Hiểu vốn biết nếu đã quen thì Liên Hoa vốn là người tùy tiện, thế nhưng tự nhiên đến có chút mặt dày thế này thì là lần đầu. Đồ ăn trên bàn đều bị ăn sạch. Nhưng mà mục đích hắn đưa cô đến đây đã hoàn thành, hơn nữa còn mỹ mãn. Cơm no, hai người tạm biệt vị vú già ra về, bỏ qua lời mời gọi nghỉ chân.

Đến căn hộ 203. Bạch Hiểu cởi chiếc khoác ngoài tiện tay vứt luôn trên ghế. Liên Hoa đi thẳng vào phòng nằm ập xuống giường. Mệt mỏi như vậy, cơm cũng đã ăn no, cô thật sự chỉ mong chờ điều này.

"Cạch" cánh cửa phòng đẩy vào, tiếng chăn sột soạt. Cánh cửa phòng từ lần Liên Hoa bị sốt năm năm trước bị Bạch Hiểu phá hỏng khóa, đến nay vẫn theo thói quen không khóa. Liên Hoa mở hờ mắt nhìn sang. Chạm mắt người đàn ông nằm bên giường kia đang chăm chú nhìn cô. Liên Hoa cũng chẳng có ý đuổi Bạch Hiểu. Nằm ngoài chiếc sofa kia cả đêm thì thật sự khó chịu, ánh mắt hẹp dần, cô dần chìm vào giấc ngủ.

00 giờ 53 phút tối cùng ngày, Liên Hoa mở ngăn tủ nhỏ dưới góc, lấy một đống vải đen, sau khi đã đảm bảo không còn ai nhận ra mới lặng lẽ rời đi. Năm phút trước chiếc điện thoại sáng lên dòng tin nhắn từ Hắc Bạch, lại có nhiệm vụ khẩn.

(Còn tiếp)