Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 50: Tình thế hiểm nghèo



Trước mặt Lãnh Quân Dao, chỉ ba người mặc đồ đen, tính cả Liên Hoa.

"Giết hắn!"

Dứt lệnh, ba bóng đen tức khắc tiêu biến. Tiếng gió hiu hiu thổi nhẹ lạnh lẽo trong màn đêm hiu quạnh. Một lát sau, ẩn hiện trong đôi mắt sắc bén của sát thủ là tòa nhà kính bóng vài vệt dưới ánh trăng đêm rằm. Thoáng chốc cánh cửa khóa mật mã đã mở toang, từng luồng gió vô hình luồn vào.

Tại tầng ba

Bóng dáng một người mập mạp thân hình ì ạch đang vội vã lục lọi. Mồ hôi đọng giọt chảy dài xuống cổ áo "Ở đâu? Ở đâu?" Giọng nói khẩn trương cùng hơi thở gấp theo vòng lặp ngày càng dồn dập.

Từ bên kia, con dao vút đến lao qua từng ngăn bàn làm việc, xé toạc một tờ giấy vừa bị hất tung lên. Mũi đao hướng thẳng đầu người đàn ông kia. Hắn ta vẫn chưa nhận ra, nhưng chưa nghe tiếng phập theo dự định, tiếng keng đã vang lên. Một đầu dao khác phóng đến, làm chệch hướng mũi dao kia. Lúc này người đàn ông mới giật mình ngã phịch xuống đất bàng hoàng. Xung quanh ông ta toàn những con mắt dã thú. Bên kia đám người mặc đồ xám dần hiện rõ hắt lại ánh sáng từ đống cửa kính. Bên này chỉ ba người thoắt ẩn thoắt hiện trong cái bóng của bức tường khuất. Rõ ràng người đàn ông đang ở thế gọng kìm, chỉ còn biết rúc vào dưới gầm bàn, bản năng mách hắn ló đầu ra sẽ chết.

Bên kia một nụ cười lạnh lẽo hoang xơ, kèm theo động tác gẫy nhẹ ngón tay, đám người áo xám đã vun vút lao đến bên này. Chúng nhảy bổ lên bàn lướt nhanh qua chiếc bàn khác thi nhau lao tới ngấu nghiến con mồi.

Ba người kia cũng không đứng chờ chết, nhanh chóng phóng xuống cầu thang thoát đi. Vừa mới đặt chân xuống hết bậc thang dưới tầng hai, chào đón họ là hàng loạt ám khí phi tiêu lóe ánh kim sắc nhọn cắm tới. Ba người nhanh chóng tránh né, rút dao gạt phăng. Trong khoảnh khắc dường như ánh mắt đám người đều bất ngờ, bàng hoàng mở to. Ba người áo đen vẫn đứng vững, nhưng bên kia vài người đã gục xuống giật giật trên nền gạch lạnh lẽo. Ánh mắt dường như đều dồn về mái tóc xanh mướt vừa mới bay lên do vừa mới giật lùi bất ngờ. Không còn nghi ngờ, dù không một lời nói vang lên, mọi người đều cảm nhận được luồng sát khí vô hình đang trùm lấy hơi thở. Sự đe dọa tỏa ra từ con mắt sâu hoắm rực đỏ kia. Bất giác bọn họ rút lại ánh mắt thượng phong, đôi chân kêu gào nhích dần về sau, là sự ghê sợ và cảnh giác khi phải đối đầu với con quỷ khát máu "Quỷ Lục Tử".

Trong giây phút nguy hiểm bất ngờ, Quỷ Lục Tử không chỉ thoát khỏi đám phi tiêu an toàn mà còn giáng cho bọn chúng vài chiếc kim độc chết người. Cả hai người phía sau cũng cảm thấy e ngại. Nhưng phía bên kia dường như còn một người không bị uy áp đè nén. Hắn còn mạnh bạo tiến tới hai bước lộ diện dung mạo dưới ánh sáng lọt vào, Lâm Nhất Phàm.

Người này năm năm trước từng bắn viên đạn xuyên vai Liên Hoa, sự chuẩn xác, con mắt tinh tường, thêm vào đó lần đụng độ lần trước giải cứu Lili cũng đã cho thấy thực lục hắn không tầm thường. Tên này là kẻ đáng đề phòng nhất. Trận đấu mắt kết thúc sau một giây. Bọn chúng lại tấn công. Không thể tránh né, ba người áo đen chỉ còn cách tiếp đón. Ba người bị vây kín trong những mũi vũ khí sắc lẹm, vài vết máu phun ra, cảnh hỗn loạn, dư ảnh, vũ khí, máu, vải, tứ tung, bức tranh chiến trường giữa đêm chân thật và sẽ hoàn hảo nếu địa điểm không phải tòa nhà cao ốc này. Mọi thứ hỗn loạn, từng người lần lượt nằm xuống. Một người áo đen đã nằm bất động trên đất, xác đám người áo xám cũng nằm hỗn loạn, thế nhưng nằm xuống một tên lại có tên khác lấp vào, tầng tầng lớp lớp bọn chúng như giẫm đạp lên xác đồng đội lao đến như không hồi kết. Liên Hoa bị một vệt chém ngay bụng, còn đang rỉ máu, người đồng đội còn lại chỗ nào cũng toàn vệt chém sâu, mặt không biểu cảm nhưng rõ ràng đang dần mất đi tỉnh táo.

Liên Hoa đang rơi vào tình thế hiểm nghèo, tên Nhất Phàm quá ghê gớm, đã vậy còn thêm đám tay chân bọn chúng dồn vào, là lấy số lượng đè chất lượng, sớm muộn cũng không có kết quả tốt. Nhận ra tình thế này Liên Hoa thu một tay về, tay kia vẫn nắm thanh đoản kiếm đỡ đòn liên tục.

Khoảnh khắc thanh đao còn lại rời khỏi vỏ, cơn lốc điên cuồng xoáy ra, tâm điểm từ con người nhỏ bé kia, mái tóc xanh dài dọa người bay lên xoáy theo cơn lốc. Cả tốp người vây quanh đã ngã rạp, khi tỉnh táo lại bóng dáng hai người áo đen đã biến mất khỏi miệng hổ.

Nanh vuốt bọn áo xám đang giương bỗng cứng đờ. Đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tên Lâm Nhất Phàm cũng ngẩn người, những gì hắn nhớ được là con mèo nhỏ đang vùng vẫy vô ích nhưng từ đâu một cái nanh sói vồ đến bổ xuống một vết thương trên ngực hắn, nếu không phải hắn dự cảm của hắn nhạy bén nhanh chóng lui về có lẽ đã chầu diêm vương. Nhìn lại vết thương trên ngực, mồ hôi lạnh của hắn bất giác thấm vào cổ áo.

(Còn tiếp)