Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 51: Mẹ!



Liên Hoa vác theo người áo đen vút đi trong con hẻm tối, người kia đã ngất lịm trong cơn đau tê tái, vết thương ngay bụng Liên Hoa máu đã thấm ướt một mảng áo lớn còn rỉ thành từng giọt không ngừng rơi. Người thường nhìn vào đã biết không nhẹ, huống chi Liên Hoa còn là một bác sĩ. Cô biết rõ nếu không nhanh chữa trị, không cần đợi kẻ địch đuổi đến cô cũng sẽ chết vì mất máu. Vết thương này cùng với trận đánh lúc nãy thực sự đã rút hết sức lực của Liên Hoa. Chiêu thức cô dùng để thoát thân là song kiếm, vốn dĩ còn không định dùng đến, vì nó sẽ khiến cơ thể cô lâm vào cảnh kiệt quệ, nhưng lâm vào cảnh đó, nếu không dùng, chắc chắn cũng chẳng còn cơ hội. Liên Hoa ngã xuống, hai người nằm trên nền bê tông lạnh lẽo trong vũng máu tươi nhớp nháp.

Đám người áo xám đã tỏa ra xung quanh lục soát bọn họ, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ theo vết máu mà lần tới. Đầu hẻm, chân ngời thấp thoáng màu vải xám bước đến gần.

Không biết đã qua bao lâu, cơ thể đau nhức, đôi mắt mỏi mệt dần mở ra, sức sống gần như bị rút cạn. Liên Hoa chậm rãi nhìn quanh, bên kia Bạch Hiểu đang nằm trên chiếc giường đối diện, đây rõ ràng là phòng ngủ trong căn hộ 203. Mấy thứ rắc rối dán trên người cô là đồ y tế. Xem ra lần này lại được tên Bạch Hiểu cứu sống. Cánh cửa được đẩy vào, Liên Hoa nhắm mắt lại.

"Cái tên Bạch Hiểu này, không biết sống chết, đã bị thương thành như thế, lại đòi truyền máu cho cô ta, giờ thì tốt rồi, cũng nằm một đống đó, đáng lắm"

"Cậu đừng trách chủ tịch, chuyện cũng đã rồi"

"Anh còn muốn nói đỡ cho hắn? Tôi nói nhé thư ký Kim, lần này tên này còn không chịu nghe lời ôi sẽ đánh gãy chân hắn nhốt lại"

"Được rồi. Được rồi, lần này tôi cũng không nhẹ tay với ngài ấy nữa"

"Nhưng mà không ngờ cô gái kia lại là Quỷ Lục Tử, trái đất đúng là tròn mà.."

"Thế thì có chuyện gì sao?"

"Không có gì, tôi cũng còn chưa đến nỗi cướp người"

* * *

Lát sau hai người kia rời đi.

Nghe giọng này Liên Hoa nhận ra là tên Khắc Long kia, người còn lại chắc là thư ký của tên Bạch Hiểu này. Xem ra lần này cô lại nợ hắn một mạng. Chỉ có điều, Liên Hoa thật sự còn thắc mắc, đôi giày xám..

Chiều hôm đó đám người kia đều đã rời đi, Liên Hoa ngồi dậy, vết thương ngay bụng bị động nhói đau đớn tuy đã được khâu kĩ lưỡng, nhưng có vẻ khá sâu, sau này chắc chắn sẽ kết sẹo. Tạm thời cô chỉ có thể nằm yên. Bên kia Bạch Hiểu vẫn nằm bất động, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt, hẳn vết thương trên vai còn chưa lành, thế mà lại còn truyền máu cho cô, lại không biết lần này cứu cô có bị thêm thương tích nào không. Bất quá Liên Hoa gượng dậy, rút hết mấy ống dẫn khó khăn nhích đến cạnh giường Bạch Hiểu. Cô mở áo hắn tính xem xét một lượt, mới mở đến chiếc cúc thứ hai đã bị chặn lại.

"Cô tính giở trò sàm sỡ sao?"

Ngón tay Liên Hoa vẫn còn bị ghì chặt, cô khó khăn nói "Không!"

Lại nhanh chóng rút tay ra, động xuống vết thương đau đớn, Bạch Hiểu lập tức bật dậy bế Liên Hoa lên giường đặt xuống

"Nằm im ở đây, nếu không cô sẽ hối hận"

Dứt lời khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Hiểu điểm nhẹ nụ cười ôn nhu, hắn rời phòng. Dựa theo cử chỉ, có lẽ hắn cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, có điều màu da hơi tái, do phải truyền máu, Liên Hoa bỗng có cảm giác yên tâm lạ lùng.

Vết thương đau rát nên Liên Hoa chỉ đành nằm một chỗ, cũng chẳng buồn động đậy, lát sau Bạch Hiểu quay lại, tay còn cầm tô cháo hóng hổi

"Ăn đi!"

Liên Hoa chẳng thèm liếc lấy một lần, cơn đau khiến cô không muốn ăn uống. Hắn thổi từng muỗng đưa đến miệng Liên Hoa. Cô nhìn nhìn lại vươn tay giật mạnh tô cháo ngồi ăn hết.

Liên Hoa đang húp cháo, chuông cửa bỗng vang lên. Điều này rất lạ, thường ngày nhà cô chẳng bao giờ có khách, vốn vì chẳng quen biết ai, nhưng hôm nay lại có khách đến. Bạch Hiểu đang ngồi nhìn Liên Hoa khó chịu miễn cưỡng ra ngoài mở cửa. Vài giọng nói vang lên, lát sau Bạch Hiểu bước vào, theo sau còn có Lili và

"Mẹ!"

Liên Hoa bất ngờ bật tiếng

"Sao tên này lại ở trong nhà cậu chứ Liên Hoa?" chưa để ai kịp phản ứng, Lili đã lên giọng nóng nảy.

"Cùng thuê nhà" Liên Hoa đáp

Dường như Lili còn muốn nổi quạu, nhưng bị người phía sau ngăn lại. Người kia tiến đến Liên Hoa

"Con bị sao thế này?"

"Chỉ là bị sốt nhẹ thôi mẹ"

Vừa nói Liên Hoa vừa kéo cao tấm chăn.

Nét mặt mẹ Liên Hoa thoáng vẻ đau xót.

"Mẹ sẽ ở lại vài ngày chăm sóc cho con"

"Không cần đâu, mẹ tìm con có việc gì sao?"

Lần này đến gặp Liên Hoa dì Tuyết quả thật muốn nói về việc hôn nhân, cũng là do Lili nhắc khéo, nhưng cuối cùng lại gặp lúc Liên Hoa bị ốm, cuối cùng lại không thể mở lời

"Không gì, mẹ nhớ nên muốn gặp con thôi!"

Liên Hoa nhìn Lili, không nói cô cũng biết tiểu quỷ kia lại giở trò.

(Còn tiếp)