Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 7: Lời xin lỗi! Và cơn ác mộng bất ngờ trong tiềm thức



Căn hộ 203 - khu chung cư Ilia - thành phố Sana

Liên Hoa trả tiền rồi bước xuống taxi, cô bật điện thoại lên "00h53". Những chủ căn hộ khác hầu như đều đã ngủ hết, đều tối đèn, chỉ còn một vài tấm rèm buông không che nổi ánh đèn điện mà phát sáng trong đêm.

Phía bên trên tầng cao cao, ước chừng tầng 29 hay 30, điểm nhẹ một tia sáng đỏ nhỏ li ti giữa không gian đen kịt, tăm tối. Một thứ khói mờ mờ ảo ảo uốn lượn vô dạng bay ra từ tia sáng nhỏ rồi bị sự tăm tối của đêm đen nuốt chửng.

Thang máy dừng lại, mở ra Liên Hoa bước ra đi về phía căn hộ. Một bóng người cao lớn đang đứng dựa tay trên bờ tường hút thuốc. Mùi khói thuốc thoang thoảng trong không khí khiến Liên Hoa khó chịu. Cô mở cửa nhà rồi quay ra nhíu mày nhìn Bạch Hiểu.

Anh chàng thất thần, mắt nhìn về phía những đốm sáng phía xa xa – nơi trung tâm thành phố vẫn còn hoạt động nhộn nhịp, có lẽ ở một nơi xa hoa nào đó thì lúc này mới là lúc bắt đầu ngày mới đối với những "con cú đêm". Thấy bộ mặt khó coi nhìn chằm chằm mình, Bạch Hiểu dụi điếu thuốc đang cháy dở vào tường rồi tiện tay vứt ngay vào con chim cánh cụt** trước nhà.

Bạch Hiểu đi vào nhà, lúc lướt qua Liên Hoa còn nói khẽ

"Xin lỗi!"

Liên Hoa mắt mở to vẻ ngạc nhiên, một con người vốn ồn ào lại ngông cuồng như anh ta mà giờ lại xin lỗi cô? Chỉ vì việc cỏn con này sao? So với những hành động vừa chứng kiến ở nightclub ban nãy thật không phù hợp chút nào.

Lẽ ra với bản tính kiêu ngạo, cùng sự tự mãn ngất ngưỡng của mình anh ta phải la hét, đập phá, gào rú ầm trời cho thỏa cái nỗi nhục nhã, thỏa cái tính thích chứng tỏ bản thân như một đứa nhóc ba tuổi.

Nhưng không! Trước mắt cô bây giờ lại là một người mang dáng vẻ "người lớn", miệng buông ra câu nói giản đơn mà cô đã được nghe không biết bao lần, nhưng lại khiến người ta phải suy nghĩ "xin lỗi". Điều này khiến Liên Hoa cảm thấy khó chịu. Phải chăng đây là sự trưởng thành thật sự của một con người vừa đối mặt với tử thần?. Đam Mỹ Cổ Đại

Ao đó từng nói "đừng vô tình phán xét bất kì ai, vì bạn không thể biết những gì họ đã từng trải qua". Câu nói này thật đúng nha. Nhưng dù biết quá khứ của họ cũng chưa chắc phán xét đưa ra là đúng đắn, con người vốn dĩ khó lường.

Không để bản thân đi sai hướng, Liên Hoa có những quy tắc ngầm buộc bản thân không bao giờ được mắc phải. Không ái tình! Không dục vọng! Đặc biệt không biểu lộ cảm xúc!

Những thứ không cần thiết phải bài trừ để bản thân không bị bất kì níu giữ.

Cô biết người thường có xu hướng đánh giá và phán xét người khác dựa trên những tiêu chuẩn của cá nhân, có vẻ hôm nay cô cũng vậy!

Trong tâm trí Liên Hoa lúc này hiện lên hình ảnh bản thân đang bị nhấn chìm vào màu mực đen tối, càng vùng vẫy càng lún sâu, thứ chất lỏng màu đen bất chợt bị thâu tóm, biến mất trong màu đỏ tươi, tùi tanh tưởi tỏa ra, xộc vào mũi nồng đến ghẹt thở.

Bất giác Liên Hoa đưa tay lên ôm ngực, lồng ngực cô như có một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, những chiếc xương sườn gãy vụn rồi tan biến, bàn tay bóp chặt lấy phổi cô, máu bắn ra tung tóe văng đầy lên mặt..

"Liên Hoa?" Bạch Hiểu thấy người kia đứng thất thần trước cánh cửa liền tới lay nhẹ.

Liên Hoa nuốt nước bọt thở gấp "hộc.. hộc..", trán vã đầy mồ hôi thành từng giọt chảy xuống xương quai hàm, chưa kịp lăn xuống cổ đã bị giọt khác đẩy rơi xuống sàn. Có vẻ vừa được giải thoát khỏi cơn tưởng tượng ghê rợn. Bạch Hiểu nhìn Liên Hoa chằm chằm như muốn hỏi có chuyện gì, nhưng rồi thôi. Không hiểu hắn nghĩ gì, bỗng kéo nhẹ tay áo sơ mi, chậm rãi đưa lên lau mồ hôi đọng trên mi mắt bất thần kia.

Lúc nãy Liên Hoa vừa bị rơi vào ảo giác, có lẽ do quá mệt mỏi nên tiềm thức cũng trở nên mềm yếu. Cô bất giác đã nín thở. Nếu Bạch Hiểu không đến lay thì lúc này không biết chừng bóng lưng nhỏ gầy đang rảo bước trên con đường lạnh lẽo, chết chóc, trải đầy xương trắng.

Liên Hoa nhéo mạnh vào đùi, lướt qua Bạch Hiểu, mặc kệ hắn đang đưa tay lên lau mồ hôi cho cô. Tiếng cánh cửa phòng đóng sập, Bạch Hiểu nhìn theo từng hành động của Liên Hoa, khẽ thở dài, rút chìa trên cánh cửa sau đó tắt đèn leo lên chiếc sofa nằm.

Đêm đó cả hai người đều thao thức đến lờ mờ sáng mới chợp mắt, mỗi người một chủ đề, một suy nghĩ nhưng có lẽ đều là những đợt sóng gợn nhẹ gần bờ trước cơn bão tố điên cuồng không báo trước ngoài biển khơi xa xăm.

(Còn tiếp)