Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 8: Nghi ngờ



Sáng hôm sau cả hai người đều ngủ đến lúc mặt trời chiếu tới mông, mặt trăng lên đỉnh đầu mới dậy.

Bạch Hiểu ngồi trước chiếc PC, tiếng "lạch cạch" phát ra không nghỉ. Trên bàn là tách café tỏa hương, hơi nước mờ mờ tan vào không khí.

Liên Hoa ở dưới bếp, chảo dầu hực lên từng luồng hơi nóng, giữa chảo là một quả trứng ốp la. Cô mở tủ lạnh lấy ra bịch bánh mì sandwich đặt hai lát lên chảo.

Mùi thơm hòa vào không khí lan đến tận nhà trên xộc vào mũi, ngửi mùi là tưởng tượng ra hình ảnh miếng trứng mềm mềm giòn giòn, kẹp giữa hai lát bánh mì thơm nức mũi, khiến người ta phải tiết nước bọt mà thèm thuồng. Bạch Hiểu ngồi đánh máy mà nuốt nước bọt không biết bao lần, ánh mắt hết nhìn vào màn hình lại lén lút nhìn xuống phòng bếp trông đợi.

Sau khi ăn xong, Liên Hoa vào phòng vơ lấy chiếc balo, lướt qua tên Bạch Hiểu như vô hình bước về phía cửa chính

"Này, tiểu khả ái!" Bạch Hiểu vẫn không rời mắt khỏi màn hình chiếc PC

Liên Hoa nghe thấy nhưng không đoái hoài, tiếng cánh cửa đóng "sầm".

"Cô gái này thật là! Mà cuối cùng đúng là không có phần mình!" thở nhẹ một hơi hắn ta đưa tay lên vuốt mặt cho tỉnh táo.

Bạch Hiểu mở điện thoại, bấm bấm rồi để lên bàn, mắt nhìn vào màn hình PC, tiếng "lách cách" lại vang lên.

"Alo"

"Con có chuyện cần hỏi mẹ!"

"Tiền thì khỏi nói!"

Bạch Hiểu ôm đầu, thẹn không nhịn được cười

"Nào có! Phu nhân cao quý của con ơi, người không thể nghĩ đến con theo kiểu hám tiền được nha!"

"Không cần tiền con sẽ gọi mẹ sao?"

Vị phu nhân kia nói quả không sai, trước nay nếu không vì hết tiền hắn cũng chẳng buồn liên lạc về gia đình. Thật muốn cười khổ, im lặng một chút hắn đổi giọng

"Con muốn hỏi chuyện khác, chuyện nghiêm túc!"

"Hiếm đấy, con trai.. Nào, nói đi"

"Con muốn biết thời gian ba về nước?"

"Hừm.. chắc là tháng sau đấy?"

"Mẹ có thông tin cụ thể không?"

"Để xem nào.. Thư ký Kim bảo là chủ nhật tuần này"

"Được! Con biết rồi!"

"Sao hả con trai? Nhớ papa rồi hửm?

" Không có gì! À mà mẹ có biết tiểu kh--- Liên Hoa làm gì không? "

" Để mẹ nhớ xem!.. Dì Tuyết nhắn là "con bé là bác sĩ thú y mở phòng khám tư tại XXX"

"Hể? Vậy sao!". ngôn tình ngược

"Sao? Có tình ý với con gái người ta rồi phải không?"

"Không có đâu! Mẹ nghĩ nhiều rồi!" mặt Bạch Hiểu có chút thay đổi, thấy không ổn liền kiếm cớ "Con cúp máy đây, gặp mẹ sau"

"Khoan---.."

Tút.. tút..

Bạch Hiểu đưa tay chống cằm "Bác sĩ thú y sao? Nhìn cô ta có chỗ nào giống chứ?" Sắc mặt chán nản "Uầy.. Chắc do mình nghĩ nhiều rồi!"

Buổi tối - cùng ngày

"Cạch" – tiếng cửa mở, Liên Hoa bước vào, ngồi xuống thềm lúi cúi tháo giày

"Về rồi sao? Tiểu.. Khả.. Ái!" Bạch Hiểu ngồi trên sofa nhìn về phía Liên Hoa, hắn cố tình đọc từng chữ chậm rãi một cách rời rạc.

Không quan tâm, cô đi thẳng xuống phòng bếp. Tiếng vòi nước "xòe.. xòe.." và tiếng nước chảy "róc rách" xuống ống nước thải. Sau khi rửa mặt cô bước vào phòng ngủ khóa cửa.

"Tiểu khả ái này, tôi với cô sáng hôm qua chắc là lần đầu nhỉ?" Bạch Hiểu nằm ườn trên chiếc sofa nói to

Cảm thấy có gì đó không đúng, anh lặp lại

"À không! Ý tôi là sáng hôm qua là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ?'" khuôn mặt hơi chút đỏ

"..."

Không có tiếng đáp lại. Bạch Hiểu tiếp tục nói một mình

"Sao tôi cứ thấy cô quen mắt? Hừm.. từ hôm qua đến giờ tôi cứ nghĩ suốt đấy! Rốt cuộc đã từng gặp ở đâu?"

Khuôn mặt nghĩ ngợi khó hiểu, hắn cố moi lại kí ức "Nè, tiểu khả ái! Tiểu khả ái!.."

Vẫn không một lời đáp, cả căn nhà lặng thinh, chỉ còn giọng Bạch Hiểu vang lên ấp vào bốn bức tường "ngủ rồi sao?", hắn tự nói, khuôn mặt vẫn suy tư.

Liên Hoa từ lúc vào phòng đã nằm ngay lên giường kéo chăn, cô nhắm mắt cảm nhận sự thoải mái, niềm hạnh phúc hiện hữu rõ trên gương mặt nhỏ. Cô bỏ ngoài tai những lời nói của tên kia cho đến câu

"Sáng hôm qua là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ?"

Có vẻ như Liên Hoa đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, cô cũng cảm nhận được điều đó! Hôm qua vốn định dọa đám người kia một trận không dám gây phiền hà cho Lili nữa, không ngờ lại đụng phải tên rắc rối này. Càng rơi vào thế bí khi hắn ở chung nhà, tiếp xúc gần dễ lộ ra điểm yếu chính chúng ta cũng không biết. Có lẽ phải giữ khoảng cách một chút.

"Tút tút" chiếc điện thoại trên đầu giường để ở chế độ im lặng bỗng rung rồi sáng lên, báo có tin nhắn mới.

"Ngày mai 00h00 địa điểm cũ" Người gửi: Hắc Bạch

Lúc này, khuôn mặt kia trở nên nghiêm túc, ánh mắt không còn sự đờ đẫn. Ngón tay thon dài vài vết chai sạn bấm bấm, xóa đi dòng tin nhắn, sau đó đặt lại chiếc điện thoại lên đầu giường nằm xuống kéo chăn.

(Còn tiếp)