Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 9: Tổ chức sát thủ Hắc Bạch (1)



Sáng hôm sau, Bạch Hiểu thức dậy, hắn vươn vai căng cơ sau một giấc ngủ dài, vài tiếng lụp cụp phát ra, khuôn mặt căng tràn sức sống. Liên Hoa đã đi từ sớm, hắn làm xong thủ tục buổi sáng rồi cũng thay đồ ra ngoài.

Siêu thị Shala A - đường 1B - thành phố Sana

"Lili, xin lỗi cô!" Một thanh niên cao ráo ngượng ngùng, tay xoa nhẹ tóc nói

"Không cần anh giả tạo, thu cái vẻ đó về đi!" Lili đang sắp xếp hàng hóa, tỏ bộ dáng không quan tâm

"Để tôi giúp cô" Bạch Hiểu tiến đến đỡ chiếc hộp trên tay Lili

"Tôi bảo không cần!" Hơi cao giọng, cô gái nói to khó chịu, hai tay kéo chiếc hộp về hông

Cả hai người đều trong tình huống khó xử. Tình huống này quả thật không hay, nếu quản lý nhìn thấy, hay cho đơn thuần là một người khách tiền lương của cô xem như bốc hơi. Không còn cách nào, Lili đành thấp giọng

"Anh muốn gì?"

"Cô có thể cho tôi biết về người hôm trước không?"

"Nếu ý anh là cô gái váy đỏ thì rất tiếc! Tôi cũng không biết, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi! Sau đó người đó đã rời đi không một lời từ biệt.

Câu trả lời này anh vừa ý rồi chứ?" Lili khó chịu, chỉ muốn tên trước mặt biến đi. Nếu không vì chút nhan sắc của hắn, cô cũng không nhỏ nhẹ như vậy.

"Vậy à!" Bạch Hiểu thất vọng ra mặt, lời nói mang theo hơi thở nhẹ.

"Các người đừng làm phiền tôi nữa! Loại người như anh tôi không muốn gặp lần hai. Tin rằng vết son hôm đó anh đủ hiểu!"

Nghe những lời này quả thật không lọt tai. Hắn chơi bời nhiều như vậy, tiền vung không cần nghĩ, đám gái đào mỏ muốn theo cũng không ít nha. Không ngờ lại bị cô gái cỏn con làm thêm ở cái siêu thị nhỏ này phỉ báng, hắn hận không thể ăn thịt cô. Nhưng cũng không phải loại không hiểu lý lẽ, từ đầu là do hắn gây ra, đáng nhận.

Một lúc sau, con người bất lực rời khỏi siêu thị, mặt hết cúi gằm xuống nhìn đất lại ngửa lên nhìn trời, chân vẫn bước về phía trước. Đầu hắn vẫn luôn nghĩ về nhân vật bí ẩn hôm đó, cũng phải, ấn tượng mạnh như vậy đâu dễ gì phai đi.

Một lát sau, tại một chiếc ghế đá ven đường

"Việc cậu nhờ, tôi đã điều tra được rồi!"

"Dựa trên chiếc mặt nạ đó thì có lẽ chúng ta đã đụng phải người của Hắc Bạch bang"

"Hắc Bạch bang?" Khuôn mặt khó hiểu, đôi lông mày nhíu lại, cái tên nghe quái gở nhưng mang lại cảm giác không tầm thường

"Đúng vậy!"

"Người quan tâm đến ăn chơi và tiền bạc như cậu không ngờ lại không biết mấy quy tắc ngầm của thành phố này đấy? Ha. Mà.. cũng không trách được, người mới mà nhỉ? Haha"

"Nói vào trọng tâm đi" Tên Bạch Hiểu khó chịu, giọng có chút khẩn trương

"Hừm! Có thời gian chứ? Chuyện này nói qua điện thoại không tiện"

"Tôi gửi địa chỉ cho cậu" Bạch Hiểu tiếp lời ngay, sau đó hắn vội rời đi.

Một lát sau, bàn 7 - D coffee

Trên bàn một tách trà nóng được đặt sẵn, hương thương thanh khiết thoang thoảng trong không khí. Phía trên có ánh đèn nhàn nhạt dù đang là ban ngày. Bên tường một hàng Trúc Quân Tử mọc thưa thưa, từng cành nhánh mềm, khẽ đung đưa những lá dài xanh bóng. Dưới nền gạch lót điểm vài chiếc lá vàng dài dài tạo tâm trạng thoải mái. Chúng vẫn đang thu hút ánh nhìn của Bạch Hiểu. Nhưng có lẽ chỉ là bề ngoài, trông hắn nhìn đám trúc như nhìn đến mê dại mà khù khờ. Bên trong hẳn đang suy tư.

Tay Bạch Hiểu rung nhẹ, chiếc bàn bị một lực nhẹ tác động làm rung tay hắn. Hắn thoát khỏi vẻ đăm chiêu, hướng mắt lên. Trong đôi mắt đen láy xuất hiện một màu đỏ chói chói một tên cao lớn tóc đỏ đang nhìn hắn cười cười trào phúng. Tên này là Xích Lam, người chọc ghẹo Lili tại nightclub đêm đó.

"Trông anh ngốc quá đấy, chàng trai!" Tên kia nhìn về đám trúc rồi lại nhìn mặt Bạch Hiểu, khóe môi nhếch lên cười nhạo.

Bạch Hiểu không chút biểu tình, lặng lẽ nâng tách trà nhấp một ngụm. Trà nóng buổi sáng thơm phức mà có chút đắng đắng. Thấy không phản ứng, tên kia đổi chủ đề

"Nơi này trông không tệ nha, vị trí lại tốt! Có thời cơ tôi sẽ mua lại" vừa nói hắn vừa kéo chiếc ghế ngồi xuống

"Nói vào chủ đề chính đi!" Bạch Hiểu cắt lời, đôi mắt nhìn thẳng người trai kia

"Thế cậu muốn biết gì nào?"

"Lai lịch cô gái kia."

"Cái này còn tùy vào thái độ của cậu nha"

Tên Xích Lam cười nham hiểm, khuôn mặt có chút đắc ý. Chỉ có điều không hợp, ít nhất vào lúc này. Sau khi bị mất một cái răng vào đêm hôm đó quả thật nhìn hắn chẳng khác gì đứa trẻ đang thay răng cố tỏ ra vẻ bí hiểm. Bạch Hiểu hắn nuốt cười mấy lần, cố tình không để ý, lúc này mà không giữ thể diện cho tên kia chỉ chuốc về thiệt thòi.

(Còn tiếp)