Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 15



“Anh…”

Vương Nguyên giờ phút này thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, anh ta thấy bản thân mình hôm nay xui xẻo quá thể, tin tức mang thai đột nhiên ập tới, ấy rồi lại do cái gì gì đó quá mỏng nên không may sảy mất, cuối cùng biến thành tình huống trước mắt…

Mẹ nó!

“Anh ta, anh ta…”

Trên bờ má trái thanh tú, đẹp đẽ của Lục Uyển Nhi in rõ vết bàn tay năm ngón, cảm xúc gần như phát điên, khóc đến mức người ngoài nhìn vào cũng phải động lòng thương xót: “Vương Nguyên! Tôi nhìn lầm anh rồi, tên đàn ông tệ bạc này… Anh là tên khốn! Anh cảnh sát mau trói anh ta vào đi, tôi muốn kiện anh ta! Anh ta dám đánh tôi… Từ bé đến lớn, ngay cả bố tôi, anh tôi cũng chưa từng đánh tôi…”

“A! Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!”

Vương Nguyên vừa lau máu mũi của mình đi vừa vội cười theo, nói: “Tôi… Tôi từng học Taekwondo, đó cũng là do phản ứng theo bản năng của tôi mà thôi, phản ứng bản năng, tôi thực sự không cố ý đâu…”

“…”

Lục Uyển Nhi lúc này thực sự tức quá hoá cười, cũng hoàn toàn nhìn thấu tên nam sinh này, vẻ mặt cô ta oán độc nhìn chằm chằm anh ta rồi đột nhiên, cô ta đỡ trán…

“Đầu, đầu tôi đau quá…”

Dứt lời, Lục Uyển Nhi yếu đuối ngã xuống, anh cảnh sát đứng bên cạnh vội đỡ lấy cô ta.

Con người mà, kết cấu não bộ là phức tạp nhất, đôi khi ngay cả khi kiểm tra không phát hiện ra vấn đề gì nhưng chỉ cần người bệnh miêu tả lại cảm giác của bản thân, bác sĩ sẽ đưa ra một vài chẩn đoán rất có khả năng sẽ liên quan tới chứng bệnh.

Lục Uyển Nhi không phải kẻ ngốc, mà ngược lại, cô ta rất thông minh.

Từ giây phút ngã xuống này trở đi, cô ta đã nhanh chóng tính toán tất cả mọi chuyện tiếp theo… Cô không chỉ muốn một khoản bồi thường thật lớn mà còn muốn cho Vương Nguyên ngồi tù mấy năm.

Vu Giang Đào không hề biết chút gì về hiện trường đặc sắc ở bên này và cốt truyện quanh co tiếp theo. Lúc này, anh đã ôm hai đứa trẻ về tới cửa phòng bệnh. Từ đằng xa, không nghe thấy tiếng khóc lóc nỉ non đến nao lòng của Trần Quân vốn mang vẻ mặt lo sợ không yên mà cô chỉ bị doạ đến mức mất hết sức lực, cơ thể yếu đuối đến kiệt sức…

Thấy dáng người cao lớn kia đi tới, Trần Quân lúc này không nhịn được nữa, từng giọt nước mắt từ hai đôi mắt thanh tú không ngừng lăn dài xuống dưới!

“Bé cưng, bé cưng của mẹ…”

“Đây rồi, đây rồi! Không mất đi đâu mà lo!”

Cô kích động đón lấy hai đứa nhỏ, sau đó cho hai đứa bé khóc đến đỏ mặt tím tái bú sữa.

Vu Giang Đào nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, không nhịn được tiến lên ôm bọn họ vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, không sao nữa rồi! Không ai có thể cướp con của chúng ta đi nữa đâu, không ai…”

Từ lúc Vu Giang Đào nhảy xuống khỏi ban công đuổi theo tên bắt cóc đến bây giờ chỉ mới có nửa tiếng, nhưng trong nửa tiếng ngắn ngủi này lại dày vò Trần Quân lâu như cả thế kỷ…

Nếu không bắt được thì sao bây giờ?

Nếu con thật sự bị kẻ khác bắt đi thì sao bây giờ?!

Nếu mất con thì cô biết sống thế nào bây giờ?!

Nếu không có bố mẹ ở bên cạnh chăm sóc thì tương lai hai đứa trẻ sẽ thế nào?! Có sống tốt được không?

Chỉ với ba mươi phút ngắn ngủn mà mấy câu hỏi này… Từng câu một đều hiện lên trong đầu cô, cái nào cũng khiến trái tim cô tan nát, đau đớn không thôi. Cô không biết đáp án của bất kì câu hỏi nào, cũng không thể tưởng tượng nổi đó sẽ là một tương lai ra sao…

Cô vốn không thể tưởng tượng đến tương lai đáng sợ kia, cũng không dám tưởng tượng. Kể cả có bà lão ở giường bên cạnh vẫn luôn an ủi cô nhất định sẽ không sao, đã báo cảnh sát rồi thì họ nhất định sẽ tìm được hai đứa trẻ trước tiên…

Nhưng ngay cả một chữ Trần Quân cũng không nghe lọt, cả người gần như phát điên!

Cũng may Vu Giang Đào đưa hai đứa trẻ bình an vô sự quay về, lúc này Trần Quân dựa vào trong lòng người đàn ông mới cảm nhận được cảm giác an toàn!

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu hai đứa trẻ về…”

Trần Quân vừa đút sữa, vừa tựa lưng vào Vu Giang Đào, nói lẩm bẩm.

Cảnh sát đứng ngoài phòng bệnh nghe hết mọi chuyện bên trong, trong lòng cũng thả lòng, xem ra cái người gọi là võ giả Vu Giang Đào này thực sự là nạn nhân…

Nghĩ vậy, anh ta cầm bộ đàm lên, liên hệ với trung tâm phía sau.

“…Đúng, đã xác nhận hiện trường! Tình huống của anh ta đặc biệt… Tôi muốn xin phép liệu có thể lấy lời khai của Vu Giang Đào ngay tại bệnh viện được hay không?”

“Được! Tôi sẽ hỏi rõ ràng, cũng sẽ mang video theo dõi ở bệnh viện và toàn bộ video trong quá trình xảy ra sự việc về!”

Không lâu sau, quá trình lấy lời khai bắt đầu.

“Họ tên?”

“Vu Giang Đào.”

“Địa chỉ thường trú?”

“Số 67, đường Phồn Hoa, phường LC, thành phố Q, tỉnh M…”

“Chúng tôi vừa xem qua video theo dõi, thực lực võ thuật của anh đã đạt tới trình độ Chỉnh Kính rồi, vì sao lại không kịp thời đến đồn cảnh sát thông báo?!”

“Trước hôm nay thì vốn tôi vẫn chưa đạt tới trình độ Chỉnh Kính…” Vu Giang Đào lắc đầu: “Nếu ngay từ đầu tôi đã đạt Chỉnh Kính mà nói thì khi nhảy từ đây xuống chắc chắn sẽ không hề hấn gì… Các anh có thể đi thu thập đoạn video tôi nhảy từ đây xuống tầng một, sau đó đưa cho cao thủ võ thuật xem một cái là sẽ biết!”

“Ồ?” Anh cảnh sát nhíu mày: “Vậy mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?”

“Trong lúc tôi bị ba người kia bắt lấy, tôi đã cố hết sức… Trạng thái đó khiến khí huyết trong cơ thể tôi bỗng đột phá qua điểm giới hạn, đạt tới trình độ Chỉnh Kính!”

“…”

Anh cảnh sát im lặng không nói, lúc đó, trong tai nghe truyền đến tiếng phân tích từ phía sau, đáp án đưa ra đồng nhất với cách nói của Vu Giang Đào.

Nói đi cũng phải nói lại, đám người này đúng là xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc đúng cao thủ võ thuật tiềm ẩn này… Với sự tái sinh của Trung Quốc, giới võ thuật đã được gìn giữ suốt mười mấy, hai mươi năm qua của Trung Quốc cũng lần nữa bừng lên sức sống, giới võ thuật cũng ngày càng nhộn nhịp. Giống như mấy năm nay, đột ngột nóng lên phái Mặc Ẩn vốn phổ biến trên các nền tảng chia sẻ video ngắn là nhánh nổi tiếng nhất trong giới võ thuật, đồng thời, một khi những người học võ quyền đó đạt tới trình độ Chỉnh Kính thì đều sẽ tới đồn cảnh sát thông báo!

Võ sĩ quá mạnh sẽ mang lại nhiều nguy hiểm, bình thường tuy không đến mức sẽ bị giám sát nghiêm mật nhưng so với người thường thì chắc chắn sẽ bị hạn chế hơn nhiều, ví dụ như không thể tuỳ tiện ra tay, khi gia nhập một vài hiệp hội xã đoàn cũng sẽ có yêu cầu nghiêm khắc hơn.

Đương nhiên là với tình huống giống hôm nay của Vu Giang Đào thì chắc chắn có thể ra tay!

Đừng nói là nhóm lái buôn này cướp con của anh, kể cả là con của người khác thì anh vẫn có thể ra tay trượng nghĩa mà không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào trước pháp luật.

Tổng hợp giám sát thu thập được từ nhân chứng tại hiện trường, bệnh viện và trên đường, băng nhóm này do người phụ nữ trung niên kia làm chủ. Đây là một băng nhóm tội phạm có tội chức, có chủ mưu, hơn nữa sau khi bị bại lộ thông tin, chúng đã áp dụng phương pháp cướp đoạt cực kì ác liệt, thậm chí trong quá trình truy đuổi sau đó, một người trong đó còn có hành động cố ý gây thương tích vô cùng nguy hiểm…

“Rồi, quá trình lấy lời khai kết thúc, anh Vu, mời anh hai ngày tới đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, đồn cảnh sát cần phải tiến hành đăng ký chứng thực thân phận võ giả của anh, nếu anh đồng thì cũng có thể tiến hành chứng thực nghề nghiệp ngay tại đồn cảnh sát ở thành phố F của chúng tôi, có thể đi theo con đường phát triển chuyên nghiệp…”

“Được, cảm ơn anh nhiều lắm!”

Vu Giang Đào thở dài một hơi, vô cùng biết ơn mà nhìn anh cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, Lúc nãy, khi anh cảnh sát gọi điện thoại cho trung tâm phía sau báo cáo lại việc Vu Giang Đào tạm thời không thể rời khỏi đây, đề nghị phải lấy lời khai ngay tại chỗ này, Vu Giang Đào đã nghe được hết…