Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 16



Vị cảnh sát trẻ tuổi kia vươn tay ra bắt chặt tay anh: "Không cần khách khí, cao thủ như anh... Biết đâu chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai!”

Những võ giả có thực lực bậc chuyên nghiệp như Vu Giang Đào, trong một số tình huống đặc biệt, rất có khả năng được đồn cảnh sát triệu tập để trợ giúp.

"Đúng rồi..." Vu Giang Đào giống như nghĩ tới chuyện gì đó: "Sáu người kia thế nào..."

"Hai chết, một phế, ba trọng thương..."

Đúng vậy, ba người ở cửa phụ bệnh viện đều không sao, chỉ bị thương nặng, sau đó lúc ở thôn Thành Trung, Vu Giang Đào chẳng qua chỉ đang hiện thực hóa những gì mình đã nói mà thôi.

Vốn người phụ nữ trung niên kia cũng không trốn thoát được, nhưng lúc đó cảnh sát đã đến hiện trường, anh đã không còn cơ hội ra tay nữa.

Nói đến đây, vị cảnh sát trẻ tuổi kia cũng cạn lời lắc đầu: "Chỉ biết trách bọn họ xui xẻo, không đâu lại đụng phải cao thủ như anh. Đúng rồi... Với tình huống chúng ta nắm giữ trước mắt mà nói, ở phía sau bọn họ có thể còn cất giấu mắt xích lợi ích và tổ chức lớn hơn, tuy anh rất mạnh nhưng vẫn nên cẩn thận một chút..."

"Tôi hiểu rồi!"

Lúc này, Vu Giang Đào ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, chuyện truy bắt tội phạm trên đường phố và trong làng đô thị sau đó đánh nhau đã gây ra một trận ầm ĩ quá lớn, dù cho đồn cảnh sát thành phố F có làm việc nhanh chóng thì tổ chức sau lưng sáu tên kia vẫn kịp thời ẩn nấp, từ đánh nhanh thắng nhanh chuyển sang đánh lâu dài.

‘Leng keng! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ cứu con trở về, phần thưởng nhiệm vụ: Biến đổi gen cơ thể sơ cấp một lần và một trăm vạn nhân dân tệ!’

‘Hướng dẫn sử dụng phần thưởng: Biến đổi gen sơ cấp sẽ kéo dài trong một thời gian dài, trong khoảng thời gian này, ký chủ sẽ cảm thấy khả năng phục hồi cơ thể, khả năng tư duy, thị lực và tố chất cơ thể của các khía cạnh khác đều tăng lên. Về phần phần thưởng tiền mặt, yêu cầu ký chủ thực hiện theo yêu cầu của hệ thống và sẽ hoàn thành việc phát tiền trong vòng 7 ngày.’

Vừa trở lại phòng bệnh, Vu Giang Đào lại bận rộn một hồi...

Đúng vậy, hai đứa bé đồng thời ị đùn, vì thời điểm bú sữa là như nhau nên thời điểm đi vệ sinh của hai đứa nhóc cơ bản không khác nhau là mấy.

Vừa bận rộn xong, điện thoại trên người anh đột nhiên rung lên.

"Ủa?"

Mẹ tới rồi sao? Chắc không nhanh như vậy đâu!

Cầm điện thoại lên nhìn, anh phát hiện ra người gọi điện thoại tới là Bàn Long.

“Alo, Bàn Long…”

“Tiểu Giang Giang!” Giọng nói đê tiện từ đầu kia truyền đến: "Cậu biết gì chưa? Lục Uyển Nhi gặp chuyện không may nên phải nhập viện, đúng bên bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều hôm qua cậu đến…”

Nghe thấy cái tên đó, mặt Vu Giang Đào hiện ra một nét lạnh nhạt: "Cô ta không còn quan hệ gì với tôi nữa, cậu không cần đặc biệt nói với tôi đâu... Đúng rồi, cậu có thể chạy tới đây một chuyến mang giúp tôi bộ quần áo được không…”

"Hả?"

Bàn Long ngáo ngơ.

"Mang quần áo tới? Không phải... Hôm qua cậu không về là do ở lại trong bệnh viện sao?! Không phải... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?! Cậu mau nói với đám anh em đi, nếu giúp được thì chắc chắn anh em sẽ không làm ngơ…”

"Quên đi, chuyện này các cậy không giúp được đâu. Về phần chuyện gì thì tôi có chút không biết nên nói với các cậu như thế nào, có khi tôi nói các cậu cũng không tin, hay là đợi lát nữa cậu tự tới xem đi..."

“Được!”

Bàn Long bên này cúp điện thoại, gọi Tiểu Ngũ cùng Nông Gia, nói: "Mấy anh em, có việc! ”

Soạt, hai tên này lập tức bỏ điện thoại xuống quay đầu nhìn lại đã thấy cậu ta nói: "Chúng ta vừa nghe nói Lục Uyển Nhi đang ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, mà hiện tại Giang Giang cũng đang ở đó, tôi có một suy đoán rất không hay…”

"Gì cơ?!"

Hai người bọn họ lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải chứ, Tiểu Giang Giang ở đó làm gì?! Sao tối hôm qua cậu không nói sớm cho bọn tôi biết..."

"Ôi trời, đừng nói linh tinh nữa! Mang theo hai bộ quần áo cho Giang Giang, chúng ta nhanh chóng qua đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Ba tên đồng bọn trong ký túc xá lập tức lấy một bộ quần áo cho Vu Giang Đào, hấp tấp đi xuống lầu, đi ra cửa phía đông lái xe về phía bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều.

Không lâu sau, bọn họ đã tới cửa chính của bệnh viện, lên tầng ba của khu nằm viện.

"Suỵt, các cậu đừng nói chuyện, để gọi điện thoại cho cậu ta..."

Bàn Long lấy điện thoại ra gọi cho Vu Giang Đào: "Alo, lúc trước cậu nói với tôi nằm ở tầng ba, khu nằm viện, khoa phụ sản, là giường nào đấy? ”

"À, giường ba à! Được, tôi tới đây… Đến cửa phòng rồi…”

Ba người bọn họ đi thẳng vào, sau đó, đứng ngây người!

Đây không phải là...

Nữ thần Trần Quân của đại học M chúng ta sao?!

"Ủa?"

Vu Giang Đào vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bọn họ: "Bàn Long, Tiểu Ngũ, Nông Gia, sao các cậu tới đây hết vậy?”

"Trần, Trần, Trần Quân?!"

“Chào các cậu!” Trần Quân đang nằm trên giường bệnh cũng nhìn thấy bọn họ, hào phóng cười cười với bọn họ, gật gật đầu.

"Nằm..." Vừa nói chuyện, ba người Bàn Long bọn họ thuận tiện nhìn qua mép giường, mới liếc một cái đã sợ ngây người.

"Hai đứa nhóc... Không, không phải, hai đứa bé đáng yêu này là..." Trong cảm xúc mơ hồ, bọn họ cảm giác hai đứa bé đang ngủ say này nhìn rất quen... Đúng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lúc này bắt đầu mềm mịn, không có cảm giác nhăn nheo như lúc vừa đưa ra khỏi phòng đẻ, đôi mắt, cái mũi kia nhìn thật sự rất có nét giống ai đó.

"Hai đứa bé này là con của tôi và Trần Quân."

"Cậu..."

Ba người bọn họ đồng loạt quay đầu lại, trợn mắt nhìn Vu Giang Đào.

"Khụ..."

Anh ho khan một tiếng, nhìn về phía ba tên đồng bọn: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi,..”

Nói xong, Vu Giang Đào xoay người dẫn đầu ba người đi ra ngoài phòng bệnh, mà ba người Bàn Long cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, liên tục gật đầu với Trần Quân trên giường bệnh: "Nữ thần Trần… À, không! Là chị dâu, chào chị dâu! Bọn tôi ra ngoài trước nhé, đợi lát nữa nói chuyện tiếp!”

Mẹ nó, từ hôm nay trở đi, Vu Giang Đào chính là anh cả của bọn họ, không, không chỉ là anh cả,

“Bố!”

"Bố!"

Vừa ra khỏi phòng bệnh, ba tên này đã không biết xấu hổ: "Sao ngài làm được hay vậy?! Dạy bọn con với! ”

Kết hôn sinh con không chệch một bước, quả thực, chuyện huyền bí như vậy ấy thế mà lại xảy ra ở ngay bên cạnh bọn họ, xảy ra với người anh em cùng lớp cùng ký túc xá, trực tiếp đột phá giới hạn tưởng tượng của bọn họ!

"Bình tĩnh, bình tĩnh! Mấy người các cậu bình tĩnh lại đã, bình thường một chút đi..."

Vu Giang Đào bất đắc dĩ.

“ Bọn, bọn tôi làm sao mà bình tĩnh nổi!” Tiểu Ngũ lệ rơi đầy mặt: “Cậu có biết Trần Quân là nữ thần trong mộng của toàn bộ nam sinh chúng ta hay không, thế mà cậu lại…”

"Aaaa..."

Đùa cợt thì đùa cợt nhưng có một số chuyện vẫn phải hỏi cho ra nhẽ.

"Chuyện bắt đầu từ bao giờ vậy... Con cũng sinh luôn rồi, bọn tôi cứ tưởng là Lục Uyển Nhi đá cậu, bây giờ nhìn lại thì ra là cậu đá cô ta à!”

"Không, không phải..." Vu Giang Đào cũng bất đắc dĩ: "Tính đến ngày hôm qua thì tôi cũng không biết! Là Trần Quân gọi điện thoại cho tôi nên tôi mới tới đây..."

“?”

Anh giải thích một lượt, ba tên đồng bọn hai mặt nhìn nhau, thì ra không phải họ yêu đương lén lút mà là thành quả trong một tai nạn năm ngoái gây ra nhưng Vu Giang Đào không hề hay biết…