Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 33



Nhìn thấy ánh mắt của cô bạn thân mang theo sự không vui, Lê Tiểu San không quan tâm mà cười hi hi, sau đó nói: “Chính là hình tượng của ông chồng tốt của Tiểu Quân nhà chúng ta đó!”

Trần Quân không kìm được mà liếc cô ấy một cái, không nói nhảm với cô ấy nữa, chẳng có gì để giải thích cả, trong lòng cô vẫn chưa nghĩ đến bước đó với Vu Giang Đào.

Đương nhiên, nếu như Lê Tiểu San mà biết được suy nghĩ này của cô, chắc chắn sẽ đứng trước mặt cô mà hát “Ôm một cái nào anh em, nói ra lời trong lòng mình…”

Nhìn thấy phản ứng của Trần Quân, trong lòng Lê Tiểu San âm thầm thở phào một hơi.

Vừa rồi chỉ là một lần thăm dò đơn giản, cô ấy muốn biết lập trường tổng thể của cô bạn thân của mình, bây giờ xem ra, nữ thần đúng là nữ thần, không hề dễ dàng phó thác bản thân mình cho ai.

Đúng vào lúc này, những món ăn bốc hơi nóng nghi ngút của Vu Giang Đào đều đã dọn vào phòng ăn, anh đi qua mở cửa nói với hai người một tiếng: “Cơm canh xong rồi, ra đây đi! Ăn cơm thôi!”

Ùng ục ọc ọc!

Cửa vừa mở ra, mùi thơm của thức ăn càng rõ ràng hơn, bụng của Lê Tiểu San lập tức bị câu nói này khiến cho như đánh sấm vậy. Còn Trần Quân thì đỡ hơn một chút, lúc chiều có uống một chén cháo củ cải băm nhỏ.

Bây giờ cô luôn ăn nhiều bữa mà mỗi bữa ăn ít, còn đặc biệt yêu cầu Vu Giang Đào làm đồ ăn cho cô đừng bỏ quá nhiều dầu…

Nếu là ở bên mẹ Giang, có lẽ cô không dám nói ra yêu cầu này, nhưng với Vu Giang Đào, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn cô, một ngày năm bữa đều cố gắng hết sức làm những món ít dầu ít muối ít bột ngọt.

Đồ gia vị vốn dĩ là để tăng mùi vị, tăng độ mặn, tăng cảm giác thèm ăn, chẳng có lợi gì cho việc hấp thụ dinh dưỡng của cơ thể, nên Vu Giang Đào tự nhiên mà chấp nhận.

“Woa… trông rất ngon nha!”

Đi vào phòng ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn, hai mắt của Lê Tiểu San bỗng chốc phát sáng.

Trong ba phương diện màu sắc, mùi hương, mùi vị, vì vẫn chưa thử mùi vị nên không nói đến, nhưng từ hai phương diện “màu sắc, mùi hương” mà nói, bàn ăn này thật sự là không thể bắt bẻ!

“Tiểu Giang à, tài nghệ bếp núc của anh hình như rất tốt, trong nhà anh có người lớn là đầu bếp chuyên nghiệp sao?”

Lê Tiểu San tò mò nhìn về phía Vu Giang Đào.

“Không có, người nhà tôi chỉ là người bình thường, không có đầu bếp chuyên nghiệp…” Vu Giang Đào lắc đầu, đỡ Trần Quân ngồi xuống.

“Sườn non hấp chưng, canh đậu hũ đầu cá, cải thìa xào, nấm hương thịt nạc xào đậu hũ, củ cải chưng trứng… Để tôi đánh giá nào!” Lê Tiểu San thuộc tên món ăn như lòng bàn tay, cầm đũa lên ra tay với dĩa sườn non hấp chưng lớn nhất trên bàn ăn trước tiên.

“…”

Trần Quân không nhịn được mà trợn mắt một cái.

Sau khi gắp một miếng sườn non bỏ vào miệng, mùi thơm của sườn non tràn đầy trong khoang miệng, cắn nhẹ một cái, miếng thịt bung ra một cách mềm mại, đồng thời xương cũng rất mềm, nhưng một chút sương sụn mềm dẻo trong đó lại khiến cho phần xương thêm chút mềm dẻo, chẳng khác nào làm nổi bật thêm!

“Ngon quá!”

Hai mắt Lê Tiểu San phát sáng.

Ở bên kia, dưới sự giúp đỡ của Vu Giang Đào, sau khi Trần Quân uống một ngụm canh đầu cá trắng đục, cũng hơi ngẩn ra…

Ngon quá!

Bên ngoài vừa đặc vừa trắng, uống vào lại vô cùng ngọt, không hề có chút tanh!

Trần Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vu Giang Đào đang cười nhạt, bỗng nhiên thấy anh cười mà nói: “Tôi không bỏ quá nhiều gia vị vào trong, chỉ bỏ một ít tiêu xay và rượu gia vị để khử mùi tanh, còn lại đều là mùi vị từ trong thịt cá và xương cá, nếu thích thì uống nhiều một chút…” Trước đó Vu Giang Đào đã hỏi qua bác sĩ rồi, dù vết thương của Trần Quân vẫn còn hơi đau, nhưng đã hồi phục tàm tạm rồi, có thể uống canh cá.

“Ừm…”

Trần Quân gật gật đầu, hai ba ngụm đã uống hết chén canh cá, cảm thấy có một luồng khí nóng tỏa ra trong lòng mình, thế mà lại có cảm giác ngất ngây…

Thật là ngon quá đi!

Giây phút này, thế mà cô lại muốn múc một chén cơm trắng để ăn theo bản năng, nhưng lời nói đến đầu môi lại đổi thành: “Giang Đào, múc cho tôi một chén cháo với…”

“Ừ!”

Vu Giang Đào cầm lấy chén múc một chén cháo củ cải, sau đó cầm lấy đũa của cô, gắp mấy miếng sườn non chưng hấp và cải thìa bỏ vào.

“Sườn non này tôi cố tình chưng đến mềm ra, rất dễ cắn, cũng rất dễ tiêu hoá, rất thích hợp cho cô ăn… ăn được thì cô hãy ăn thêm vài miếng!”

“Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm ưm!”

Lê Tiểu San ở bên cạnh nhét thức ăn đầy miệng giống như muốn nói gì đó, khiến Vu Giang Đào và Trần Quân nhìn đến cạn lời.

Sau khi nuốt thức ăn xuống, cô ấy mới nhìn về phía Vu Giang Đào một cách khâm phục: “Anh làm đồ ăn ngon quá đi, Tiểu Quân à, thật ngưỡng mộ cậu sau này ngày nào cũng có thể ăn đồ ngon như vậy… A a a! Không được, tôi, sau này tôi có thể thường xuyên đến đây ăn chực không? Tôi, tôi sẽ không ăn không đâu…”

“Không, cậu rất ngu ngốc!” Trần Quân bình tĩnh xen vào.

“Cậu cậu, xéo qua một bên! Tôi sẽ giúp trông em bé, ngoại trừ cho bé bú… ừm, tôi có thể học thay tã lót cho cục cưng!” Lê Tiểu San bẻ đầu ngón tay: “Còn có thể giúp cục cưng ợ hơi, còn có thể cùng chúng chơi đùa… thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.”

Trần Quân liếc cô ấy một cái.

“Vậy là cậu đồng ý rồi đó nha, ha ha, cứ quyết định một cách vui vẻ như vậy đi!”

Chưa đến nửa tiếng sau…

Những dĩa thức ăn và tô canh trên bàn đều đã hết sạch sành sanh, vô cùng sạch sẽ. Lê Tiểu San ngồi tại chỗ che bụng hừ hừ, còn Trần Quân cũng cảm thấy bụng hơi trướng, vội đứng dậy đi lại…

“Sao anh không cản tôi lại?”

Cô trách móc mà vỗ Vu Giang Đào một cái: “Tôi không thể ăn quá nhiều!”

“?”

Vu Giang Đào cạn lời: “Không phải, cô chỉ uống hai chén canh, ăn một ít thịt cá, mấy miếng sườn non và một chút rau, cộng thêm một chén cháo mà thôi, như vậy đâu có nhiều…”

“Không được, tôi phải đi lại một chút, còn ăn như vậy nữa thì tôi vô cùng nghi ngờ liệu sau này tôi còn có thể ốm lại được nữa hay không…” Trần Quân càm ràm, bắt đầu đi qua lại trong phòng khách.

Bởi vì vết thương ở bụng vẫn còn hơi đau, nên bước chân của cô không thể quá lớn, lúc đi trông lắc lư như cơ thể của con chim cánh cụt vậy, Vu Giang Đào nhìn thấy hơi không nhịn cười được, còn Lê Tiểu San đang nằm dài trên bàn ăn thì trực tiếp phát ra tiếng cười nhạo.

“Này, đây là con chim cánh cụt hoàng đế từ đâu đến thế, thật là đáng yêu quá đi!”

“Cậu cút xéo! Sau này không cho cậu đến ăn chực nữa!”

“Tớ sai rồi tớ sai rồi, cậu không giống chim cánh cụt hoàng đế, chim cánh cụt hoàng đế mập hơn cậu nhiều…” Đúng vậy, không mập như chim cánh cụt, nhưng vẫn là mập mà!

Trần Quân cũng đâu có ngốc, đương nhiên nghe hiểu ý trong lời nói của cô ấy, quay đầu mỉm cười nhìn cô ấy, giống như đang nói tớ cho cậu thêm một cơ hội để sắp xếp lại từ ngữ của mình.

“Không mập không mập, sau này tớ sẽ giám sát cậu, Tiểu Quân của chúng ta là nữ thần cơ mà, sao lại mập được…”

Lê Tiểu San vô cùng miễn cưỡng mà đứng dậy, vùng bụng có thể nhìn thấy rõ đã lớn hơn trước đó một vòng.

“Xong rồi…”

Cô ấy đột nhiên ngẩn ra, mình vừa mới ăn bao nhiêu thế, bấm ngón tay tính thử.

Hình như là mình đã ăn nửa chén sườn non và khoai môn, nửa chén nấm hương thịt nạc xào đậu hũ, một ít rau…

Còn uống liền hai chén lớn canh đầu cá, thuận tiện xử lý luôn cả đầu cá, cuối cùng, cô ấy ngửi thấy cháo quá thơm, lại múc nửa chén để húp…

Xong rồi, còn ợ một cái.