Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 34



“Sao cậu không ngăn cản tớ?” Cô bạn thân nhìn về phía Trần Quân bằng vẻ mặt tức giận.

Cô chớp chớp mắt, sao cảm thấy câu nói này quen tai thế.

“Tớ có cản, nhưng không cản được…”

“A a a a…”

Lê Tiểu San vừa la hét vừa bắt đầu chuyển đổi xem thức ăn mà mình vừa ăn thành bao nhiêu calo, tương đương với tập thể dục bao lâu, dự tính xem hai ngày nay phải chạy bộ buổi sáng bao xa mới có thể tiêu hao hết…

Vu Giang Đào ở bên cạnh trêu đùa với hai cục cưng trên giường nhỏ.

“Chúng ta xuống dưới đi bộ đi, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi dạo để tiêu hoá…”

“Đi đi đi!”

Nói đi là đi, Vu Giang Đào bế hai cục cưng đặt vào trong xe đẩy em bé chuyên dành cho hai bé sinh đôi, đẩy xe đi phía trước, còn Lê Tiểu San thì khoác tay Trần Quân được gói ghém kỹ càng đi ở phía sau.

Ừm, áo khoác, khăn choàng cổ, khẩu trang… trang bị đầy đủ.

“Này, bây giờ cậu đang ở cữ đấy, tuỳ tiện đi ra ngoài thế này không sao chứ?”

Lê Tiểu San nhỏ giọng nói một câu.

“Cậu cũng biết tớ đang ở cữ à, không thể ra ngoài đã là chuyện xưa lắm rồi…”

Vu Giang Đào cười nói: “Chỉ cần không ra ngoài trong ngày gió lớn, mặc nhiều một chút, đừng để bị lạnh là được rồi… Tôi mới xem qua, bây giờ bên ngoài không có gió, nhiệt độ bên ngoài hai mươi ba, hai mươi bốn độ, vừa hay!”

“Ồ…” Nghe thấy anh nói rõ ràng đâu ra đấy, Lê Tiểu San gật đầu, yên lòng.

Đúng rồi!

Vu Giang Đào quay đầu qua, nhỏ giọng nói với Trần Quân: “Chuyện này cô đừng có nói với mẹ tôi, người của thế hệ bọn họ có yêu cầu rất nghiêm ngặt với việc ở cữ, đừng nói là ra ngoài, đến cửa phòng của cũng được ra! Thậm chí còn không được tắm rửa, không được gội đầu trong vòng một tháng…”

“…”

Không được gội đầu trong một tháng…

Trần Quân nghĩ thôi cũng thấy không rét mà run, như vậy trên đầu có bị mọc sâu hay không?

“Vậy…”

Cô muốn nói lại thôi, đến gần trước mặt Vu Giang Đào, nhỏ giọng nói: “Trong lúc tôi ở cữ bà ấy sẽ đến, vậy… không phải tôi không thể tắm rửa và gội đầu trong một tháng sao?”

“Không sao, tôi sẽ nói rõ với mẹ tôi…”

Đừng quên rằng, nói một cách chính xác thì Trần Quân không phải là con dâu của nhà họ Vu bọn họ, nên thực ra mẹ Vu không thể quản được nhiều vậy… Vu Giang Đào đã sớm có cách đối phó rồi, anh còn rất có lòng tin sẽ thuyết phục được mẹ mình.

Ngược lại Vu Giang Đào hơi lo lắng cho nhà của Trần Quân, chuyện lớn như sinh con mà lại không thấy người nhà cô đâu! Như vậy thì có hơi quá đáng rồi, nhưng trước đó anh có hỏi qua mấy lần, cô đều không chịu nói.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vu Giang Đào hơi động, nhìn Lê Tiểu San ở bên cạnh một cái, hai người họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng không biết cô ấy có biết hoàn cảnh gia đình của Trần Quân rốt cuộc là thế nào không…

Khi đi đến vườn hoa dưới lầu, một hàng người bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ bằng đá, ngửi thấy mùi cây cỏ thoang thoảng, thấm vào ruột gan.

Đi mãi đi mãi, Trần Quân bất giác đi đến bên cạnh Vu Giang Đào, hai người sóng vai cùng nhau đẩy xe em bé, thỉnh thoảng lại cúi người trêu chọc hai cục cưng, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau, ừm, hai người đang nói một vài chuyện nhỏ rườm rà trong tháng ở cữ tiếp theo.

Lê Tiểu San ở đằng sau nhìn mãi, nhìn mãi, sao nhìn thế nào cũng thấy không đúng thế này…

Gâu gâu gâu?



Cách đó không xa, một cậu thanh niên đeo mắt kính nhìn thấy bọn họ từ xa, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số.

“Alo…”

“Đại ca, em nhìn thấy bọn họ rồi!”

“Là Vu Giang Đào và Trần Quân… ừm, Lê Tiểu San cũng ở đây!”

“Đúng rồi… em, em nhìn thấy rồi, Vu Giang Đào và Trần Quân đẩy một chiếc xe trẻ em, chiếc xe đó còn là dành cho trẻ sinh đôi… là thật đó, chính mắt em nhìn thấy!”

“Cái gì? Đại ca anh muốn qua đây? Chuyện này… Được được, em sẽ trông chừng em sẽ trông chừng!”



“Hay là đừng qua bên bờ hồ nữa…”

Vu Giang Đào nhẹ giọng khuyên một câu: “Bên đó gió hơi lớn!”

“Được…”

Trần Quân gật gật đầu, nhưng đáy mắt lại có chút tiếc nuối, ở giữa hồ có một đinh châu nhỏ, lúc đầu khi Hoa viên Vân Lộc được khai phá đã xây dựng một lan đình rất mát mẻ ở giữa đinh châu, còn dời rất nhiều gốc cây cao ngất trời đến!

Nghe nói ban đầu lúc xây dựng lan đình ở đây, đã bị một giáo sư của trường đại học nông nghiệp ở phố đại học gần đây nhìn thấy, không biết từ lúc nào đã dời mấy gốc cây cao chọc trời đến, thêm vào đó phía nhà khai phá cũng bố trí một vài cây cối, bỗng chốc đã biến đinh châu nhỏ này thành một khu rừng nhỏ…

Những gia đình trong khu chung cư này, mỗi ngày đi tản bộ đều rất thích đến đó dạo, ngày nào cũng có trẻ con ở đó chạy qua chạy lại, rất sôi nổi.

“Thôi, đừng đi nữa…”

Lê Tiểu San cũng nói một câu: “Tớ đi qua vài lần rồi, đúng là rất đẹp, nhưng có rất nhiều mấy đứa nhóc chạy qua chạy lại, mắc công bị bọn chúng đụng trúng…”

“Cũng đúng!”

Nói xong, một hàng người bọn họ từ từ đi về vườn hoa của khu chung cư.

Đột nhiên Trần Quân hơi ngẩn ra, còn Lê Tiểu San cũng nhìn thấy chàng trai đang đến từ phía đối diện… Đầu tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, mày kiếm mắt sáng, gương mặt đó khí thế đó, vừa nhìn đã cho người khác cảm giác không tầm thường.

Vu Giang Đào ở bên này mặc đồ ở nhà thoải mái, trông cũng có chút đẹp trai, nhưng so ra thì cảm giác tầm thường hơn nhiều.

Trần Mi?

Hàng mày của Trần Quân hơi cau lại, còn hàng mày lá liễu của Lê Tiểu San thì càng dựng ngược lên, gương mặt vốn dĩ đang cười nhạt đột nhiên lạnh đi, trực tiếp bước lên trước.

“Cậu không nghe hiểu tiếng người đúng không?”

Cô bạn thân lạnh mặt, chặn trước mặt Trần Mi.

“Đàn chị, tôi… tôi chỉ là muốn nói với chị Tiểu Quân vài câu, tôi không phải đến để gây sự…”

Trần Mi miễn cưỡng cười, miễn cưỡng duy trì hình tượng của mình, không cần đứng quá gần, cậu ta đã nhìn thấy rồi… Hình ảnh trước mắt hiện tại khiến tim của cậu ta đã vỡ nát rồi.

Là kiểu vỡ nát hoàn toàn…

Nữ thần trước giờ chỉ thuộc về mình trong lòng của cậu ta, lúc này lại đang đứng gần một người đàn ông khác như vậy, hai người gần như kề sát nhau, đương nhiên điểm mấu chốt không phải là chuyện này, mà là trong chiếc xe đẩy em bé mà cô và người đàn ông đó cùng đẩy, có hai đứa bé đang nằm một cách yên tĩnh.

“Chị Tiểu Quân…”

Trần Mi gọi một tiếng từ xa, dù cho cậu ta kiểm soát biểu cảm trên mặt rất tốt, cũng xem như là bình tĩnh, nhưng giọng nói hơi run rẩy đã bán đứng cậu ta…

“Trần Mi!”

Trần Quân hơi lắc đầu: “Thực ra… chúng ta vẫn chưa thân đến mức cậu có thể gọi tôi như vậy, cậu tỉnh táo chút đi, cũng xin cậu sau này đừng làm phiền đến cuộc sống và công việc của tôi nữa, tạm biệt!”

Vu Giang Đào ở bên cạnh nhìn thấy cậu ta, cảm thấy hơi quen, đúng rồi… Trước đó khi anh dọn nhà, hình như cậu ta cũng có mặt, chỉ là ở phía sau.

Emmm…

Anh đột nhiên nhớ ra rồi, trí nhớ của mình hình như tốt hơn rồi?

Lúc đó, thằng nhóc này trốn trong đám người ở một góc đằng sau, vô cùng không nổi bật, lúc đó anh cũng chỉ quét mắt nhìn qua cậu ta một lần mà thôi.

Sự xung đột trong dự đoán không hề xảy ra, tất cả đều yên bình như nước, sau khi nói xong tất cả, Trần Quân cùng hai người Vu Giang Đào đẩy xe em bé, đi vào toà nhà số mười một, trở về nhà của bọn họ.

Ở phía xa mịt mù đã không còn nhìn thấy cô nữa.

Nhưng Trần Mi thì vẫn im lặng đứng ở dưới lầu, yên lặng đứng đó không biết đang nghĩ gì…