Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 35



“Ông chủ!”

Đàn em đeo kính cận từ cách đó không xa đi tới, có chút lo lắng nhìn sang, làm việc với Trần Mi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy sếp lớn của mình nói năng thận trọng, hừng hực khí thế như thế này...

Phải mô tả thế nào nhỉ?

Ồ, đúng rồi!

Giả tạo!

Không phải là giả tạo sao? Mọi người đã đi hết, nhưng anh vẫn còn ở đây làm gì chứ?

Chờ cô ấy giống như trong phim truyền hình chiếu trên TV, đột nhiên từ bên trong đó chạy ra sao, đòi sống đòi chết quan tâm đến cậu ta, không nói gì mà bật khóc nức nở? Hay là đợi cô ấy hồi tâm đổi ý, cậu ta là một ngày tháng tư trên nhân gian của em sao?!

Không biết đã đứng bao lâu, Trần Mi đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía ban nãy Trần Quân và những người khác đã biến mất, đáy mắt thoáng qua sự u ám.

Cậu ta không ở lại đây nữa, quay lưng bỏ đi.

...

Thành phố Q.

Nhà của Vu Giang Đào, trên bàn ăn tối.

“Thằng nhóc đó rốt cuộc là đã gây ra rắc rối gì rồi? Sao bà lại đi lâu đến vậy? Ngày mai lại còn phải đi nữa à?!” Bố Vu vừa ăn cơm vừa khó chịu hỏi.

“...”

Mẹ Vu nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt lạnh lùng: “Ông đang chất vấn tôi à?”

“???”

Bố Vu cả người tâm trạng đều không tốt, tại sao... không thể giải thích được ông đột nhiên lại bị đuối lý rồi?

“Không phải, bà đã đi nhiều ngày như vậy rồi, rốt cuộc là chuyện gì cũng không nói cho tôi biết... Rốt cuộc là chuyện gì thế?!”

Mấy ngày nay ông cũng gọi điện cho con trai của mình, nhưng thằng nhóc đó cũng nói chuyện giống y như mẹ của mình, thậm chí có lúc còn đưa thẳng điện thoại cho mẹ Vu...

Thằng nhóc thối tha này chắc chắn là đã gây rắc rối gì đó ở học viện. Ông đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại đến trường và hỏi không...

“Có chuyện... nhưng sẽ mất một khoảng thời gian, đợi đến khi ổn định rồi sẽ nói với bố sau. Không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là hai ngày qua tên nhóc đó đã mua một căn nhà, bảo tôi qua giúp đỡ...”

“Phụt……”

Bố Vu suýt chút nữa phun hết cả một miệng cơm ra tại chỗ, ông gắng gượng nuốt xuống, kinh ngạc nhìn vợ của mình: “Bà vừa mới nói cái gì? Tên nhóc đó mua nhà? Còn tự mình đi mua à?!”

“Ừm!”

“Thằng nhóc thối tha đó còn chưa tốt nghiệp, lấy đâu ra tiền?!”

“Hình như là tiền ảo của một nền tảng nào đó, cái gì mà tiền G, tiền BT, v.v.., mua bán chứng khoán... Kiếm được hàng triệu nhân dân tệ đấy! Tôi sợ rằng khoản tiền này đến từ con đường bất chính, vì vậy tôi đã đi qua xem nó một chút...”

Mẹ Vu cũng có thể được xem là cái khó ló cái khôn, bà chỉ kể một phần sự thật ra, rồi làm tròn lại.

“Ồ……”

Thì ra là như vậy, Bố Vu gật đầu, chuyện này thật sự rất lớn, chẳng trách vợ ông lại đi suốt mấy ngày.

“Nếu như đã xác định là tiền không có vấn đề, vậy ngày mai bà còn đến đó để làm gì?” Bố Vu tỏ vẻ không hài lòng.

Mẹ Vu không còn là người rành mạch phân minh rõ ràng nữa, bỗng chốc trở nên có hơi loạn, ba bữa một ngày cũng đã quá đau đầu.

“Ây da, ông hỏi nhiều như vậy làm gì?! Mà này, tôi còn chưa hỏi ông... Còn cái nồi cơm cũ thì sao? Sao lại thay cái mới rồi?!”

“Tôi…”

Bố Vu há hốc mồm, không nói được lời nào.

Không phải chứ, tôi đã cố tình làm cho nó cũ đi rồi, hoàn toàn không khác gì so với cái trước, sao bà có thể nhìn ra chứ?!

“Tôi mới đi có mấy ngày... Xem ra trước đây tôi đã đối xử với ông tốt quá, nấu một bữa cơm đơn giản mà ông lại có thể làm cháy cả nồi cơm điện, Vu Thiêm Dũng, ông được lắm! Mấy ngày nay ông đã lau sàn chưa? E rằng thậm chí ông còn chưa quét nữa phải không?! Nhìn xem... một đống bụi này đây!? Có phải lúc trước tôi đã làm việc nhà quá nhiều, nên đã để ông đến mức việc nhà cũng không biết làm đúng không? Hả?”

“ Bố Vu: “...”

Sau khi ăn no, hai vợ chồng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, bố Vu vừa nghe mẹ Vu càm ràm, vừa vui vẻ quét dọn.

“Mà này, con trai chúng ta Kình lực đã đến mức hoàn chỉnh rồi!”

“Ồ……”

Vu Thiêm Dũng đầu tiên gật đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cái gì? Thằng nhóc đó Kình lực đã đến mức hoàn chỉnh rồi?! Chuyện này... không thể nào! Tuy rằng tiềm năng của thằng nhóc đó không tệ, nhưng cũng không thể xem là tốt được bao nhiêu, còn ngộ tính thì lại càng không cần phải đề cập đến rồi... hoàn toàn không thể so sánh với các đàn anh, đàn em của mình, hơn nữa nó đã lớn như vậy, xương cốt đã cứng từ lâu rồi, kình lực cũng không thể dung hòa được... Làm sao có thể đạt đến mức kình lực hoàn chỉnh?!”

Mẹ Vu lúc này mới kể lại chuyện vài ngày trước con trai mình đã gặp phải những kẻ buôn người, truy đuổi bọn chúng và giải cứu đứa trẻ. harry potter fanfic

“Trong lúc cấp bách khí huyết đã bộc phát sao?”

Bố Vu cau mày rồi lại giãn ra, gật đầu tán thành: “Tên nhóc này... thiên phú của nó trong con đường võ nghệ xem ra còn tốt hơn sơ với chúng ta dự đoán, sự bộc phát... không để lại vết thương mờ gì trên người chứ?”

“Tôi đã xem rồi, không sao cả! Thể chất của thằng bé còn tốt hơn tôi nghĩ. Mấy ngày qua, tôi đã đặc biệt nấu súp hai phần canh, để lại một cho nó một phần...”

Mẹ Vu đột nhiên im lặng, nhận ra mình đã nói hớ rồi, có chút chột dạ nhìn về phía chồng của mình.

Nhìn thấy bố Vu trông như thể không có việc gì, vẫn đang lau sàn, còn không thềm ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai bà sang đó... hướng dẫn nó luyện tập công lực tiếp theo đi nhé.”

“Ừm!” Nhìn thấy Bố Vu không có biểu hiện gì khác lạ, ông vẫn là một người hời hợt, không nhận ra vấn đề trong câu nói với rồi của mình, mẹ Vu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm...

Tốt lắm.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm mẹ Vu đã thức dậy, làm xong bữa sáng bà cũng không hề đánh thức bố Vu. Xách con vịt mái đã bị đói cả đêm qua, một số đặc sản ngon ở quê nhà, như mộc nhĩ, nấm đông cô, nấm măng, v.v., còn lấy luôn cả gân hươu và lộc nhung đã được cất giữ trong nhà rất lâu ra.

Bà mới vừa bước ra khỏi nhà không được bao lâu, bố Vu vẫn đang ngủ ngon trong phòng đột nhiên mở mắt ra, bên tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, liền đưa tay lấy điện thoại.

[Sao rồi? Đã đi theo chưa?! Cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng dùng phương thức theo dõi ngu xuẩn nhất, mấy đứa sẽ bị phát hiện đấy...]

[Thầy yên tâm! Tụi con đã sử dụng máy bay không người lái suốt quá trình, vì vậy cô sẽ không phát hiện ra đâu!]

Đúng lúc này, Wechat của ông đột nhiên vang lên——

Ding Ding Dong Ding Dong! Ding ding dong ding dong...

Trên màn hình hiển thị bà xã đại nhân, dọa cho người nào đó sợ đến mức tay cũng run lên, chiếc điện thoại trơn trượt bay trên không trung, cũng may thân thủ của ông phi thường, tay chân hoảng loạn tóm lấy, không để rơi xuống đất.

Sau khi thở phào một hơi nhẹ nhõm, bố Vu bắt máy.

“A lô...” Ông cố ý hạ thấp giọng, nghe như thể còn chưa chịu dậy.

“Ông còn chưa dậy sao? Hôm nay không luyện công à?!”

“Ừm, hôm nay nghỉ ngơi đi! Người già không giống như mấy đứa nhỏ ngày nào cũng có thể luyện tập được... Sao thế? Bà để quên cái gì muốn nhờ tôi mang qua giúp sao?”

“Ờ... Không sao đâu, tôi chỉ gọi ông dậy thôi. Bữa sáng để quá lâu sẽ bị nguội mất.”

Bố Vu âm thầm “phụt” một tiếng, chắc là bà đã quên gì đó rồi, nhưng lại không muốn để ông biết nên để xóa bỏ ý định nhờ ông mang nó đến đó giúp.

Ở bên cạnh trạm xe, mẹ Vu đang ở khu vực chờ xe, cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một tia tự trách, tại sao lại quên mang theo chiếc vòng ngọc bích gia truyền kia kia rồi?

Quên đi, không mang thì không mang thôi, dù sao thì mối quan hệ giữa Tiểu Đào và Tiểu Quân vẫn còn chưa xác định... Vẫn nên chờ đến sau này đã.

Haiz... đây là chuyện gì đây!

Còn chưa kết hôn, bố mẹ hai bên chưa gặp nhau, đã có con rồi... Trước đây nghe con trai kể lại rằng hình như Tiểu Quân thậm chí còn chưa nói cho gia đình của mình biết nữa. Đoán chừng vấn đề bên đó rất lớn, còn bên phía bà thì vẫn không biết phải nói với ông Vu như thế nào...

Đau đầu thật!

...